Chương 13: (Vô Đề)

Tôi muốn bù đắp tiếc nuối, muốn tạo ra lợi thế cho tương lai.

Tôi không thể phụ lòng thanh xuân này, càng không thể lãng phí lần sống lại này.

Ngoài cửa sổ, sấm rền vang.

Mưa mùa hè đến nhanh như chớp.

Một cơn mưa lớn trút xuống, vạn vật được gột rửa, đón nhận sức sống mới.

Cũng như tôi.

Những chuyện cũ đã qua, tất cả đã khép lại.

Từ nay, tôi sẽ sống một cuộc đời mới.

Tôi vặn nắp bút, tập trung làm bài.

Trước ngày công bố điểm thi, Tô Khoa nhận được cuộc gọi từ phòng tuyển sinh của Thanh Hoa.

Cậu ấy đã đến được vùng đất mơ ước.

Còn tôi...

Tiếng máy tự động vang lên, thông báo điểm số của tôi.

Tổng điểm: 633.

633!

Kiếp trước, tôi chỉ được 336 điểm.

Nước mắt tôi bất giác trào ra.

Ngẩng đầu nhìn ba, ông cũng đã sớm rưng rưng.

"Được rồi, tốt quá! Thật tốt quá!"

"Chi Chi, ba biết con nhất định làm được!"

Những năm đó, Trung Quốc bước vào thời kỳ phát triển đô thị hóa với tốc độ chóng mặt.

Ngày tôi nhận được giấy báo trúng tuyển, bản tin thời sự cũng vừa thông báo kế hoạch cải tạo khu phố cũ.

Không lâu sau, các cơ quan liên quan đã đến bàn bạc với gia đình tôi.

Ba tôi mua ba căn nhà tạm giá rẻ, giờ được đền bù thành chín căn hộ chung cư, cộng thêm gần hai triệu tệ tiền mặt.

Con gái đỗ vào một trường đại học danh giá, ba tôi cũng đầu tư thành công, đạt đến tự do tài chính.

Trong buổi tiệc chia tay trước khi tôi nhập học, ba đỏ mặt vì uống rượu, trông vô cùng phấn khởi.

Mọi người xung quanh ồn ào yêu cầu ông phát biểu đôi lời, chia sẻ kinh nghiệm đầu tư hay cách nuôi dạy con cái.

Ba gãi đầu cười ngây ngô:

"Chẳng có kinh nghiệm gì đâu, tất cả đều nhờ vợ quá cố báo mộng."

"Chi Chi có thể đậu đại học, cũng là nhờ con bé tự mình cố gắng!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!