Chương 12: (Vô Đề)

Tưởng Chiêu mặt tái nhợt, nghiến răng ken két:

"Cô cứ chờ đi! Tôi nhất định sẽ vượt qua cô, nhất định sẽ thắng cô!"

Tôi chờ.

Thật ra tôi còn nóng lòng hơn cô ta nữa kìa.

Rất nhanh, kỳ thi cuối kỳ năm lớp 11 cũng đến.

Khoảng thời gian này, chuyện ly hôn của ba ít nhiều ảnh hưởng đến tôi, khiến thành tích tụt hạng.

Nhưng dù sao vẫn giữ được vị trí trong lớp chọn.

Còn Tưởng Chiêu thì thảm hơn nhiều.

Trong khối có hơn 600 học sinh, cô ta rớt xuống tận hạng 300.

Hôm công bố kết quả, chúng tôi lại chạm mặt trước bảng vàng.

Tôi khoanh tay, tặc lưỡi:

"Cô không phải nói sẽ đuổi kịp tôi sao? Tôi còn cố ý đi chậm lại đây, thế mà cô còn tụt đến mức chẳng nhìn thấy bóng tôi nữa là sao?"

Tưởng Chiêu tức đến mức suýt ngất!

---

Trước khi kết hôn với ba tôi, mẹ kế đã có một khoản tiền tiết kiệm.

Có lẽ vì không cam lòng, bà ta đem toàn bộ số tiền đó đi đầu tư cho vay tư nhân.

Không chỉ vậy, bà ta còn dụ dỗ cả bà nội tôi lấy tiền dưỡng lão ra góp vốn.

Bà nội tôi cẩn thận, bèn hỏi ý kiến ba.

Ba tôi dĩ nhiên phản đối.

Bà nội thở dài:

"Vậy thì thôi, cứ gửi tiết kiệm kỳ hạn vậy, lấy chút lãi mà tiêu."

Tôi mỉm cười nhàn nhạt:

"Cũng có thể mua nhà, giờ mua nhà đang có lời."

Bà nội nhíu mày:

"Một căn là đủ cho bà ở rồi, mua nhiều làm gì?"

Tôi không nói thêm, chỉ tìm cách thuyết phục ba tôi mua nhà:

Xanh Xao

"Là mẹ báo mộng cho con đấy!"

Ba tôi vốn không tin mấy chuyện này.

Nhưng đúng lúc cuối năm, bộ giao thông công bố quy hoạch mới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!