Mẹ kế là bạn thân của mẹ tôi, bà ta lúc nào cũng nuông chiều tôi.
Nuông chiều đến mức ba tôi hoàn toàn thất vọng, quay sang bồi dưỡng con gái riêng của bà ta.
Sau khi ba mất, bà ta lén chiếm đoạt hết tài sản rồi đuổi tôi ra khỏi nhà.
Tôi lang thang giữa đêm tuyết rơi, cuối cùng gục ngã bên vệ đường.
Lần nữa mở mắt ra, mẹ kế dúi vào tay tôi một khoản tiền, dịu giọng nói:
"Đừng gây sự với ba con. Dì sẽ lo tiền cho con đi học âm nhạc theo đuổi ước mơ."
---
Tôi bị một chiếc xe tải lớn tông bay, m.á. u đỏ loang nhanh trên nền tuyết trắng.
Thật sự không cam lòng!
Tôi rất muốn… sống lại một lần nữa.
---
Lần nữa mở mắt.
Tôi quay về mùa hè năm lớp 10, mẹ kế đưa cho tôi một vạn tệ, cười hiền từ:
"Tuổi trẻ thì phải dũng cảm theo đuổi ước mơ, ba con cứ để dì nói chuyện."
Kiếp trước, tôi cũng như vậy, ba đã đăng ký cho tôi lớp học phụ đạo một kèm một suốt kỳ nghỉ hè.
Còn tôi, lúc đó chỉ muốn học âm nhạc, theo đuổi thần tượng.
Sau một trận cãi vã với ba, tôi nhận tiền của mẹ kế, một mình đến Hải Thị tìm trường dạy nhạc…
Nhưng tiền lớp học phụ đạo không thể hoàn lại, cuối cùng lại rơi vào tay con gái riêng của mẹ kế – Tưởng Chiêu.
Mẹ kế thấy tôi còn chần chừ, liền giục:
"Mau cầm đi, đây là tiền riêng của dì."
"Vé xe đến Hải Thị, dì cũng chuẩn bị sẵn cho con rồi."
Khi đó, tôi vô cùng cảm động, cứ nghĩ chỉ có bà ta mới hiểu được ước mơ của tôi.
Nhưng bây giờ…
Tôi nhận tiền, cố gắng kiềm chế cơn giận muốn bóp c.h.ế. t bà ta, cười lạnh:
Cảm ơn dì.
Cứ chờ đấy.
---
Buổi tối, tôi gặp lại ba.
Ông đang đổi dép lê ở cửa, ánh đèn vàng ấm áp phủ lên người ông.
Mái tóc ba vẫn chưa bạc trắng, người cũng không cắm ống truyền dịch, không cần máy trợ thở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!