Chương 8: Máy nghe lén

Sau khi bị trách mắng, Laura đành ngồi yên lặng.

Ánh mắt của Caesar lại rơi lên người cô, nhìn vào đôi vai gầy yếu đến dễ vỡ, xương quai xanh mảnh mai và cơ thể đầy vết thương bầm tím vì bị trói buộc.

Nhìn cô cứ như chỉ cần chạm nhẹ là sẽ khóc rất lâu.

Francis tiến lại gần Caesar, bằng chất giọng lười biếng đặc trưng, anh nói:

"Tôi nói này... Thượng Tướng, ngài chắc rằng mình có thể thẩm vấn vụ này mà không có chút tư tâm nào chứ? Thủ tướng không biết, nhưng ngài chắc cũng rõ dấu vết trên cổ Laura là của ai, đúng không?"

Caesar nheo mắt: Anh muốn biết?

Giọng nói của anh trầm thấp, như một con thú đang bảo vệ lãnh địa của mình.

Francis không hỏi thêm, dù sao anh cũng không phải là một Alpha, chỉ là một Beta thất bại trong phân hoá.

Francis đứng thẳng người, bình thản nói:

"Có lẽ cũng không cần thiết, tôi tôn trọng sự riêng tư của cá nhân."

"Nhưng, đây là nhiệm vụ Thủ tướng giao cho tôi, tôi nghĩ tôi nên dốc hết sức mình, đúng không?" Francis vuốt ve đầu chim ưng trên cây gậy của mình,

"Thượng Tướng, ngài có thể coi tôi như một người nghe bình thường thôi."

"Tôi thừa nhận, pheromone của cô ấy thực sự rất dễ chịu, một Alpha khó mà cưỡng lại một Omega ngọt ngào như vậy—" Nhìn thấy ánh mắt của Caesar, Francis mỉm cười, nói,

"Tôi không có ác ý, ngài có cho phép tôi nói hết không?"

Caesar: Đừng nói nhảm.

Được rồi, được rồi, Francis giơ tay cười, tỏ vẻ đầu hàng,

"Chỉ cần ngài không quá tuân theo tư tâm, tôi có thể mắt nhắm mắt mở trước sự che chở của ngài dành cho cô ấy."

Giọng điệu của anh đầy ẩn ý, nhưng Caesar không buồn đáp lại dù chỉ một ánh mắt.

Một người Asti.

Francis nghĩ người nhà Salieri sẽ đau lòng vì một người Asti, đó quả là trò cười lớn nhất mà Caesar nghe trong năm nay.

Caesar không để tâm đến Francis, anh lạnh lùng hỏi Laura một vài câu. Khác với ngày hôm qua, lần này anh hỏi thêm về Eugenie.

Ban đầu, Laura trả lời rất hợp tác, nhưng sau đó thì không nổi nữa.

Cô đói đến mức tay chân rã rời, đầu óc quay cuồng, không còn gì khác để ăn, dạ dày bắt đầu phản đối dữ dội, chiếc bụng trống rỗng réo lên liên tục.

Caesar cũng nghe thấy tiếng réo này.

Laura mệt mỏi gục xuống bàn:

"... Thưa ngài, tôi rất vui lòng hợp tác với ngài, nhưng trước hết, có thể cho tôi chút gì ăn được không?"

Caesar nói với Arthur: Mang ít bánh mì—

Laura siết chặt nắm đấm, đập bàn:

"Thịt! Tôi muốn ăn thịt!"

Caesar nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!