Mười phút sau.
Là chủ xe, điện thoại của Caesar nhận được thông báo về việc trừ điểm và phạt tiền.
Caesar không chút nể nang:
"Trừ vào tiền tiêu vặt của cô."
Laura lẩm bẩm:
"Đồ keo kiệt... Khoan đã."
Laura kinh ngạc hỏi:
"Tôi còn có tiền tiêu vặt sao? Thật hả? Tôi thật sự thật sự có tiền tiêu vặt à? Loại tiền tiêu vặt huyền thoại có thể tự do chi tiêu ấy?"
Caesar đáp:
"Nói tiếp đi, giọng cô có thể lớn hơn nữa, lớn hơn chút nữa, tai tôi sắp điếc luôn rồi. Nhìn đường đi, đồ heo con."
Laura lại nhìn về phía con đường trước mặt, vẫn chưa thoát khỏi cơn ngạc nhiên.
"Thẻ ngân hàng nằm trong bằng lái của cô, mật khẩu là ngày sinh của tôi," Caesar nói,
"Có lẽ một ngày nào đó sẽ dùng đến."
Laura khiêm tốn đáp:
"Được thôi, nhưng thẻ tín dụng phụ của ngài cũng phải nộp lên à?"
Caesar nói:
"Cô cứ giữ lấy trước đi."
Thực ra, Laura rất ít có cơ hội mua sắm, dù có thẻ tín dụng của Caesar, rất lâu mới dùng đến một lần.
Caesar không cho phép Laura rời khỏi trang viên một mình.
Laura không tiếp tục phóng xe về nhà mà ngoan ngoãn lái xe chậm đến cơ quan giao thông, bịn rịn nộp lại bằng lái vừa mới nhận được, trơ mắt nhìn đối phương sau khi kiểm tra xong lịch sự thông báo rằng, nếu lần sau cô còn vượt đèn đỏ, sẽ phải đối mặt với việc thi lại bằng.
Laura suýt khóc.
Nhưng nhìn thấy chiếc thẻ ngân hàng dễ thương kia, tâm trạng của cô lại vui vẻ trở lại.
Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, trên đường về, Laura không hề nhắc đến chuyện Caesar muốn gặp Thượng Đế nữa, mà lái xe an toàn về trang viên, trở lại căn tháp nhỏ của mình, ôm bằng lái và thẻ ngân hàng vuốt ve mãi, còn hôn nhẹ mấy cái.
Thôi thì, có lẽ hai thứ này sau này cũng chẳng có tác dụng gì.
Laura không biết Caesar đã giao tiếp thế nào với Công tước và Phu nhân Salieri, nhưng hiện giờ, hai người này đã hoàn toàn xem Laura như người vô hình.
Cô không xuất hiện trước mặt họ thì họ cũng sẽ không tìm cô gây phiền toái.
Công tước Salieri giờ đã nghỉ việc, chuẩn bị tận hưởng tuổi già nhàn nhã tại Thượng viện; Caesar, vị Thượng Tướng sắp lên nắm quyền lãnh đạo hàng triệu người, lúc này đang bận gì đó trong tháp của mình, thỉnh thoảng ra ngoài họp, hoặc về nghỉ ngơi, ăn uống, tập thể dục, và... làm phiền Laura.
Chỉ còn lại Laura như một chú gấu nhỏ vừa tỉnh ngủ đông, thong thả đi dạo trong trang viên.
Đúng vậy, giờ cô không còn bị cấm túc nữa.
Trong trang viên này, Laura có thể tự do đi bất cứ nơi nào cô muốn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!