Laura không cho rằng tình cảnh hiện tại được gọi là tự do.
Dù đã thuận lợi rời khỏi dinh thự, nhưng cuộc sống của cô trong gia tộc Bush lại không hề cải thiện. Thậm chí... còn khắc nghiệt hơn. Gia tộc Bush có đặc điểm di truyền là pheromone mùi sầu riêng nồng nặc, Bush hiện là đứa con duy nhất, nên tính cách rất ngang ngược.
Dù hôm đó bị Caesar đánh sưng môi và cảnh cáo, cậu ta vẫn không hối cải, tiếp tục hành hạ Laura theo thú vui bệnh hoạn.
Gia tộc Bush sắp xếp cho Laura một căn phòng gỗ nhỏ dưới tầng hầm, nơi có những người Asti khác làm việc cho gia đình này. Trong giới quý tộc, người Asti vẫn bị đối xử rất tệ, chủ yếu làm những công việc như trồng trọt, xử lý nước thải, thu gom rác.
Họ hiếm khi giao tiếp với các quý tộc, những người quý tộc tự cao này mặc nhiên hưởng thụ sự phục vụ của người Asti nhưng lại xem họ như sự ô uế tầm mắt.
Ngày đầu tiên đến đây, Laura mang theo bọc đồ nhỏ của mình. Những người Asti khác đã chủ động dọn dẹp để nhường cho cô một chỗ ngủ. Mười hai phụ nữ Asti ở cùng một phòng, trong tầng hầm không có cửa sổ, ánh sáng mờ mịt, tối đến mức không thể đọc sách.
Giường tầng trên dưới, thấy Laura nhỏ nhắn, một người phụ nữ đã nhường giường dưới cho cô.
Laura biết ơn vô cùng.
Rời dinh thự, cô không có gì ngoài vài bộ quần áo. Laura không có tài sản, không có trang sức, không có cách nào liên lạc với bạn bè.
Đêm đầu tiên ở đây, chăn đệm của Laura chưa được phát, đồ của cô lại mỏng manh. Người chị giường dưới tốt bụng mời Laura dùng chung chăn với mình, cùng nằm chen chúc trên chiếc giường hẹp. Laura nằm cạnh chị ấy, ngửi thấy mùi hương thảo mộc nhẹ nhàng, nghe tiếng thở trong bóng tối rồi từ từ thiếp đi.
Ngày hôm sau, cô được phát chăn đệm và công việc – giống như một người chị khác, nhiệm vụ của cô là tắm rửa, sấy khô cho thú cưng của gia đình Bush và dọn dẹp khu vực của chúng.
Gia đình Bush rất thích nuôi chó.
Họ dành một không gian bốn tầng rộng 200 mét vuông làm chỗ ở cho chúng. Một con chó được phu nhân Bush yêu quý vừa vào kỳ động dục, như đang đánh dấu lãnh thổ khắp nơi, còn tiếng sủa thì gắt gỏng.
Trong khoảng thời gian những người khác dắt chó đi dạo, Laura mặc đồng phục người hầu, buộc tóc lên, mang hộp dụng cụ dọn dẹp cố gắng làm sạch. Mùi từ con chó đực trong kỳ động dục rất khó chịu, một hỗn hợp nồng nặc của mùi amoniac và các khí khác, lần đầu dọn dẹp Laura đã suýt ói.
Cô đeo khẩu trang và cố gắng dọn sạch lớp đệm thấm nước tiểu cho vào giỏ giặt, rồi thay lớp đệm mềm sạch sẽ.
Sàn phải lau ba lượt: một lượt quét bụi, một lượt dùng cây lau có chất khử mùi, rồi cuối cùng lau lại bằng nước sạch.
Laura làm chưa thuần thục, kỳ phát tình bất thường của cô kéo dài hơn dự đoán, nhưng cô gắng gượng chịu đựng..... Quả nhiên, dùng thuốc ức chế không phải là ý hay.
Suốt buổi sáng, Laura làm việc trong căn phòng tràn ngập ánh nắng của bầy chó. Làm lâu dần, mũi cô cũng quen với mùi hôi khó chịu này.
Đến trưa, cô cuối cùng cũng được ăn.
Phần ăn của người Asti ai cũng như nhau, là bánh mì sandwich đơn giản kèm thịt hun khói mặn, dưa muối và vài lá rau không tươi. Laura không kén ăn, nhưng công việc kéo dài khiến cô buồn nôn.
Sau khi rửa tay sạch sẽ, Laura bưng khay thức ăn ra ngoài nhà ăn, muốn ngồi ngoài hóng gió trong lúc ăn.
Ăn được một nửa, cô nhận ra điều gì đó bất thường. Từ phía những lùm cây rậm rạp không xa vang lên những âm thanh đứt quãng và tiếng động đập mạnh. Hôm nay trời nắng, không có gió, nhưng những nhánh tầm gửi tối màu vẫn rung lên dữ dội như có cuộc rượt đuổi.
Sau vài phút ngắn ngủi, Laura thấy quản gia vỗ vỗ chiếc áo sơ mi trắng rồi rời đi. Một lúc sau, người chị tốt bụng từng chia sẻ chăn với Laura xuất hiện, cách đó khá xa, nên Laura không thấy rõ biểu cảm của chị. Cô chỉ thấy chị lặng lẽ vén tay áo lên, ngồi bên lùm cây xanh đờ đẫn.
Laura lặng lẽ quay lại nhà ăn, không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Đây chính là tình cảnh mà dân tộc cô đang phải đối mặt. Một hình ảnh mà Laura chưa từng thấy trong dinh thự trước đây.
Những người đồng tộc của cô, bị khinh thường, bị miệt thị, bị chà đạp. Cũng như bị... vắt kiệt, tước đoạt không giới hạn, theo cách khiến người ta không thể chịu đựng nổi.
Không phân biệt nam nữ.
Ngày hôm sau, cậu chủ nhỏ của nhà Bush cuối cùng cũng nhớ đến Laura. Môi của cậu ta cuối cùng đã hết sưng, nhưng vì thế mà ghi hận lên Laura.
Cậu ta đích thân chỉ định Laura phải dẫn con chó lớn của mình đi dạo. Không rõ là giống gì, nhưng đó là một con chó màu đen, đứng lên còn cao hơn Laura. Khi nó chạy loạn, cô hoàn toàn không thể giữ nổi, mấy lần suýt ngã nhào khi cố giữ dây dắt.
Có lần, tay Laura nắm chặt dây, bị con chó kéo lê đi vài mét, cổ tay bị siết chặt để lại vết đỏ, may mà không chảy máu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!