Toàn bộ căn phòng chìm trong im lặng.
Từ khi nhà tù này được xây dựng và đưa vào hoạt động, nó chưa bao giờ lại yên tĩnh đến thế.
Caesar đứng yên, bình tĩnh đến mức giống như một bức tượng ngọc.
Cây gậy trong tay Francis rơi xuống đất với một tiếng vang nhỏ.
Eugenie buông tay khỏi Laura.
Dưới tác động của thuốc, thần kinh của Laura bị tê liệt nặng nề, vẻ mặt có chút ngơ ngác. Cô chầm chậm chớp mắt, đôi môi giãn ra, nhịp thở trở nên chậm rãi. Nhìn cô giống như một con búp bê tinh xảo.
Nhưng những lời nói ra từ miệng cô không hề tinh tế chút nào:
"... Ngài Caesar còn muốn tôi hôn ngài ấy, hôn bình thường không được, phải như ăn thịt heo quay, còn nâng váy tôi lên nữa—"
Nói đến đây, sắc mặt Caesar tối sầm lại, anh sải bước tới, nhanh chóng bịt miệng Laura để ngăn cản: Im ngay.
Francis đầy hứng thú nói:
"Ngài Caesar, đây là chi tiết quan trọng đấy."
Eugenie đã buông cổ của Laura, phản ứng theo bản năng: ... Đây là giả.
Caesar không biểu cảm cúi xuống nhìn Laura đang bị bịt miệng. Dưới tác động của thuốc, cô vẫn không kiểm soát được mà lí nhí nói điều gì đó. Đôi môi ấm áp và đầu lưỡi cô tiếp xúc với không khí ẩm lan sang găng tay của anh, mang đến một chút ấm áp.
Đêm hôm đó, Caesar cũng đã từng như thế, vén chiếc váy mỏng, bịt miệng cô khi cô đang vùng vẫy.
Caesar không tiếp tục giao tiếp với Eugenie, để sự việc này cứ thế mà công khai. Anh một tay nhấc Laura lên, để cô ngồi lên cánh tay mình, tay kia giữ chặt miệng cô, không nói một lời, tiến về phòng thẩm vấn.
Kẻ không biết kiềm chế, cái miệng và dạ dày này đều không chịu tuân theo trật tự.
Francis bước tới cản đường Caesar:
"Xin lỗi, Caesar, tôi nghĩ ngài cần phải tránh đi."
Caesar không nói gì, nghiêng đầu nhìn anh ta. Francis với mái tóc đỏ như ngọn lửa và nụ cười mỉm ở khóe miệng, nói:
"Dù chúng ta là bạn, nhưng chuyện này vẫn cần tuân thủ quy định."
Anh nhắc nhở:
"Thượng Tướng, ngài nên biết rằng, khi có lợi ích liên quan, ngài không được tiếp tục thẩm vấn cô Laura."
Caesar thả Laura xuống.
Cô vẫn ngơ ngác như thế, không biết vì sao cô lại tiến gần anh thêm một chút.
Giống như một con heo nhỏ bị đẩy đi, Caesar đặt tay lên vai gầy gò của cô, nhẹ nhàng đẩy cô về phía Francis.
Laura túm lấy áo anh không chịu buông, ánh mắt mờ mịt: Caesar?
Caesar lạnh lùng gạt tay cô ra, phủi nhẹ vết bụi vô hình trên áo.
Anh không nói với Francis một lời nào, quay người ra lệnh đưa Eugenie đi.
Laura đằng sau dường như không sẵn lòng đi cùng Francis. Thần kinh cô bị thuốc làm tê liệt, thì thào: Caesar?
Giọng nói nghe đầy vẻ uỷ khuất, như một chú vịt con bị mẹ vịt bỏ lại, loạng choạng lê bước về phía anh, nhưng lại bị Francis ngăn lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!