Mẹ tôi lắc đầu, bổ sung thêm:
"Trước kia bà đáng thương như vậy, mà vẫn tự lừa mình dối người."
Diêu Lỵ: ...
Diêu Lỵ không tiếp nổi cái đề tài này nữa, ngượng ngùng ngồi ở chỗ tôi nửa tiếng, sau đó mới bị Lâm Tuyết gọi đi.
Sau khi bà ta rời khỏi, mẹ tôi trợn mắt nhìn theo bóng lưng bà ta, mắng:
"Lão gậy ngoáy phân* sống dai này, đến chỗ ai lập phép tắc vậy."
(*) Gậy ngoáy phân:
Ám chỉ những người hay quấy nhiễu, gây xích mích, làm hỏng chuyện tốt của người khác, làm người khác ghét bỏ.
Tôi: …
Tôi cười như nắc nẻ.
Mẹ vứt cho tôi một cái liếc:
"Tống Duyệt, sao vừa rồi con không mắng bà ta?"
Tôi: …
Tôi:
"Mẹ, chẳng phải mẹ lanh mồm lanh miệng, mắng xong trước rồi sao?"
Mẹ tôi chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Lần sau nếu bà ta lại đến lập phép tắt nữa, thì cứ mắng thẳng lại cho bà ta bẽ mặt. Càng nể mặt với loại người này, bà ta sẽ càng vô liêm sỉ.
Bà ta dám đến lập phép tắc với con, con trực tiếp lật bàn, thu phục chỉ trong một lần, để bà ta biết con không phải người dễ bắt nạt.
Bằng không, sau này bà ta sẽ chỉ định bắt nạt mỗi một mình con."
4.
Sự thật chứng minh, mẹ tôi đã sai.
Diêu Lỵ không phải loại người có thể thu phục chỉ trong một lần.
Sau khi bị mẹ tôi nói kháy, không lâu sau bà ta ngóc đầu quay lại lần nữa. Mang khí thế phải thiết lập vững chắc các quy tắc ở chỗ tôi, kiên quyết không bỏ qua.
Thừa dịp tiệc thôi nôi của Tiểu Bảo, sau khi họ hàng của bà ta đến, bà ta đã cố tình sai bảo tôi trước mặt họ.
Bởi vì tôi là giáo viên mẫu giáo nên họ hàng của bà ta đưa theo con đi cùng.
Ăn tối ở khách sạn xong, tất cả họ hàng nhà tôi đều về nhà. Bà ta không chỉ giữ họ hàng của mình ở lại, nhiệt tình sắp xếp cho đám người lớn dắt theo trẻ con chơi bài, thuận tiện sắp xếp công việc trông trẻ cho tôi.
Bà ta còn tâm sự với họ hàng nhà mình:
"Con dâu tôi làm giáo viên mẫu giáo, trông mấy đứa cũng không thành vấn đề. Các người cứ yên tâm đánh bài đi, bọn nhỏ cứ để cho con dâu tôi đưa về nhà. Các người đánh bài xong, tới nhà nó đón con là được."
Bà ta cá rằng tôi sẽ không dám làm bà ta bẽ mặt trước nhiều họ hàng như vậy, mọi người đều đến đây vì Tiểu Bảo.
Tôi nghiêng đầu nhìn sang Lâm Phong, Lâm Phong không nói lời nào, làm ngơ trước việc mẹ anh ta đang làm khó tôi.
Thế là tôi cũng không khiến Diêu Lỵ thất vọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!