Chương 14: (Vô Đề)

Ba tôi nghe xong, trên trán ông bốc lửa.

Nhưng vẫn kìm nén cơn giận và an ủi tôi:

"Duyệt Duyệt, con đừng buồn. Hãy suy nghĩ theo một góc độ khác. Một đứa bé có ngoại hình rất khôi ngô và chỉ số IQ cao như Tiểu Bảo sắp thuộc về một mình con. Ly hôn mà có một đứa con trai tuấn tú như vậy thì không lỗ đâu."

Mẹ tôi cũng nói:

"Sau khi rời đi, mẹ sẽ chăm sóc Tiểu Bảo, con có thể tiếp tục đi làm."

Được sự ủng hộ của ba mẹ, tôi gọi điện cho Lâm Phong để nói chuyện ly hôn.

Điện thoại vừa kết nối, Lâm Phong nổi giận trước, giọng điệu rất gay gắt, nói:

"Tống Duyệt, tôi chỉ mới nhờ cô giúp tôi chăm sóc mẹ tôi một thời gian, cô đã thu dọn hành lý bỏ đi, cô còn có lương tâm không? Nếu sau khi cô ra khỏi cửa, mẹ tôi xảy ra chuyện gì, cô có chịu trách nhiệm nổi không?"

Tôi tức giận cười:

"Trước khi anh ra ngoài, tôi không nói với anh, tôi sẽ không giúp anh. Nếu mẹ anh có chuyện gì thì anh tự chịu trách nhiệm!"

Lâm Phong: ...

Lâm Phong hít sâu một hơi:

"Nếu như cô không chịu nổi mẹ tôi đến thế, vậy chúng ta ly hôn đi."

Tôi: ?

Tôi cũng sợ anh ta không bỏ tôi nên đã sẵn sàng đ.â. m đơn kiện.

Ngược lại anh ta bỗng mở miệng trước.

Tôi đồng ý ngay tức khắc:

"Được, ngày mai đến Cục Dân Chính, ai không bỏ là chó!"

Lâm Phong: ...

Lâm Phong hơi sửng sốt: Ly thì ly!

Ngoại trừ quyền nuôi dưỡng Tiểu Bảo, tôi và Lâm Phong về cơ bản không có tranh chấp tài sản.

Mấy năm nay, mỗi người chúng tôi phải trả hơn ba ngàn tiền vay mua nhà mỗi tháng.

Tiền lương của hai người đều dùng để trả vay mua nhà, trả xong tiền điện nước, tiền bảo hiểm của Tiểu Bảo, hầu như toàn bộ số tiền đó đều được dùng để nuôi gia đình, số tiền tiết kiệm được chính là tiền lương tháng này.

Nếu không thì tại sao mẹ tôi vẫn trợ cấp cho chúng tôi chứ?

Ngày hôm sau, khi tôi mang giấy xác nhận ly hôn đến tìm Lâm Phong, Lâm Phong lại làm chó, không cùng tôi đến Cục Dân Chính nữa.

Anh ta còn đến nhà tôi tìm ba mẹ tôi để khuyên giải.

Kết quả làm anh ta thất vọng. Ba mẹ tôi biểu thị, họ hy vọng sẽ ly hôn càng sớm càng tốt.

Lâm Phong: ...

Sau khi ba mẹ tôi nói rõ rằng họ muốn chúng tôi ly hôn, Diêu Lỵ cũng gọi điện cho mẹ tôi.

Mắng cả nhà tôi là loại qua cầu rút ván, vô tình vô nghĩa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!