Sáng hôm ấy, Dung đang ngồi ở bàn, tay cầm kim thêu lơ đãng thì cậu Bính bước vào.
Cậu Bính sợ Dung buồn, nên từ hôm đầu tiên Dung bị bắt về, cậu đã mang cho Dung khung thêu, kim chỉ nhiều màu để Dung đơm móc.
Cậu cũng không rõ con gái thích làm gì khi rảnh rỗi, lại thấy cô Hồng em cậu hay ngồi nghịch ngợm thêu thùa, thêu chim công chim phượng xong nhìn lại thành con gà mái, hại cậu bị cô dỗi dằn bao bận vì không có con mắt thưởng thức nghệ thuật, nên, cậu quyết định mang đồ đến cho Dung.
Dung vốn hay lam hay làm, lúc ở nhà cậu Minh, Dung cũng luôn chân luôn tay không nghỉ, giờ ngồi không cả ngày chả biết làm gì, bởi cậu Bính không muốn Dung làm bất cứ việc gì, cũng chẳng cho Dung đi đâu xa, thành thử, Dung cũng đành cầm khung mà thêu, thêu hoa thêu lá để giết thời gian.
Thấy cậu Bính vào, Dung lại cắm cúi thêu. Dung không muốn phải đối diện với cậu. Cậu nhìn Dung một hồi, rồi cậu thở dài bảo Dung:
- Tôi đưa em đi gặp một người.
Dung ngạc nhiên. Từ hồi ở nhà cậu, Dung đã xin cậu cho Dung gặp thầy gặp mẹ Dung, nhưng cậu nói thầy mẹ Dung ở xa, lúc nào rảnh cậu sẽ đưa Dung về thăm. Nên là, Dung chưa từng gặp ai ngoài những người trong nhà cậu.
Dung gật đầu, cất gọn đồ thêu lại, rồi đi theo cậu Bính ra ngoài.
Cậu Bính đưa Dung ra chuồng ngựa. Cậu Bính vừa mở khóa cửa chuồng, mùi phân hôi thối đã xộc lên mũi Dung, làm Dung nhức óc. Nhưng, chưa kịp đưa tay lên mũi, Dung đã nhác thấy bóng dáng thân quen mà Dung mong gặp bao ngày nay. Dung còn tưởng mình nhìn lầm cơ.
Cậu Minh đang ở bên trong. Cậu đang thiêm thiếp, gà gà gật gật. Khủng khiếp hơn là cậu đang bị trói vào cái cột nhà, quỳ cả hai gối xuống nền đất bẩn. Cả người cậu bầm dập tím tái, khuôn mặt đẹp của cậu đầy vết trầy xước, vết bùn cát, sưng vêu sưng váo. Dung kinh hãi mà thương xót cậu.
Dung lao vào lay cậu dậy, rồi gỡ trói cho cậu.
Cậu Minh he hé mắt nhìn. Cậu có nhìn lầm không, Dung đang ở trước mắt cậu. Có thể nào cậu bị hoa mắt do mệt, do đau? Cậu cười cười, đưa tay ra ôm lấy Dung vào lòng.
Dung khóc vì thương cậu quá.
Cớ sao cậu lại bị thế này?
Đây là nhà cậu Bính, Dung nhanh chóng hiểu ra chính cậu Bính đã hành hạ cậu Minh như vậy. Dung căm ghét cậu Bính.
Nhưng, cậu Bính đã đưa Dung đến đây, ắt hẳn cậu muốn buông tha cho Dung và cậu Minh.
***
Vừa từ phố huyện trở về, nhác không còn thấy bóng tên đội nón rách mặt quần thủng mông núp sau bụi chuối trước cổng nhà, cậu Minh đã đoán ra được sự việc.
Tại sao cậu không tóm hắn sớm trước khi hắn gây chuyện, ấy bởi cậu nghĩ không phải hắn thì cũng sẽ là một kẻ khác có khi còn khó đối phó hơn hắn. Đằng nào cũng vậy, sớm muộn gì cậu cũng phải đối diện với sự việc này.
Cậu chỉ mong kéo dài thời gian càng lâu càng tốt, để Dung khôi phục hoàn toàn sức khỏe cho một chuyến đi xa, nhưng tình thế đã không cho phép điều đó xảy ra.
Dung không về.
Cậu chỉ giải thích ngắn gọn với cả nhà là Dung muốn về nhà đẻ chơi mấy hôm để mọi người yên tâm. Bà Trâm nghe chuyện con dâu về nhà đẻ không xin phép, bà kêu trời lên là vừa mới làm dâu có mấy hôm đã trốn việc về nhà, chả như bà ngày xưa, có muốn về cũng chẳng ai cho về.
Bà khổ bà sở lắm ấy chứ đâu có sướng như tiên được như nó. Anh chị cậu Minh thì chẳng có ý kiến gì, thím ấy về cũng tốt, nghỉ ngơi dưỡng sức cho khỏe hẳn chứ ở nhà mình cứ thấy làm suốt thôi chả có lúc nào ngơi nghỉ.
Cậu Minh lòng nóng như lửa đốt.
Nếu như lúc trước, cho dù Dung không ở bên cậu, cậu vẫn còn niềm tin trái tim Dung thuộc về cậu. Còn bây giờ, Dung như tờ giấy trắng, tên Bính đó lại có sẵn những điều kiện tốt để mua chuộc trái tim con gái, thì liệu Dung có còn là của cậu?
Đó là xét về tình.
Còn xét về lý, tên Bính đó đã đổi thuốc lấy Dung, cậu đã chấp nhận như vậy, nên việc mang Dung bỏ trốn, phần sai thuộc về cậu. Cậu không có quyền đòi người với hắn.
Cả tình cả lý, cậu đều thua hắn.
Nhưng, trái tim nào có biết đúng sai.
Cậu Minh thẫn thờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!