Thảm án cung Dịch Đình đã giải quyết xong, Trần Cẩn Phong trở lại biệt uyển.
Đưa mắt lặng nhìn đình viện rộng lớn, trái tim chàng lại quặn đau.
Vốn tưởng đây sẽ là nơi chàng được đoàn tụ cùng cha mẹ, vậy mà giờ đây chỉ có một mình chàng quay về.
Tiểu Đào đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, chỉ chờ ngày mai trời vừa hửng sáng sẽ có thể khởi hành trở về Bính Châu.
Ngay lúc đó, Dương Lập bước vào phòng Trần Cẩn Phong, nói:
"Phong thiếu gia, bên ngoài có hai vị công tử muốn gặp ngài."
Trần Cẩn Phong lơ đễnh hỏi: Ai thế?
Dương Lập đưa danh thiếp cho chàng, Trần Cẩn Phong vừa nhìn, nhận ra tên người trên danh thiếp không ai khác mà là hai người bạn đã lâu ngày không gặp – Trương Liên Chi và Lý Kính Dư.
Chàng ngay lập tức ra lệnh: Mau mời họ vào.
Dương Lập nhận lệnh rồi lui ra ngoài, chỉ một lát sau, sau lưng anh ta đã xuất hiện thêm hai người.
"Liên Chi, Kính Dư, thì ra là hai người, cơn gió nào đưa cả hai đến đây thế này." Trần Cẩn Phong bước vội tới, nắm chặt tay hai người.
Trương Liên Chi vỗ vỗ vai Trần Cẩn Phong bằng bàn tay còn lại, ân cần nói:
"Bọn ta ở quán trọ nghe được chuyện của bá phụ và bá mẫu nên đã tính tới thăm đệ. Cẩn Phong này, người chết không sống lại được nữa, đệ phải nghĩ thoáng ra đấy nhé."
Lý Kính Dư đứng bên cạnh cũng gật đầu, biểu cảm hết sức nghiêm túc:
"Cẩn Phong này, có chuyện gì cần giúp thì huynh cứ nói nhé, ta với Liên Chi giúp được sẽ giúp ngay, chúng ta sẽ giúp huynh vượt qua giai đoạn khó khăn này."
Trần Cẩn Phong mím chặt môi, cố nuốt cơn đau quặn thắt vào lòng, một lúc lâu sau, nhìn hai người bạn tốt trước mặt, chàng mới cảm kích:
"Cảm ơn, cảm ơn hai người."
Có lẽ đều hiểu được ngụ ý của đối phương, ba người không ai mở lời nhưng sự ấm áp mà tấm chân tình bằng hữu họ dành cho nhau vẫn tràn ngập trong bầu không khí tĩnh lặng ấy.
Dương Lập thấy ba người như vậy, tự biết bản thân ở đây thật thừa thãi nên đã lặng lẽ ra ngoài.
Vừa bước khỏi cửa đã thấy Trình Xung vội vã chạy về phía mình.
Dương Lập bước tới gần, Trình Xung liền nói:
"Dương tổng quản, bên ngoài có người tìm Phong thiếu gia."
Ai? Dương Lập cảm thấy rất kì lạ, sao hôm nay lại có nhiều người tìm đến cửa như vậy.
Trình Xung đáp:
"Là một vị công tử, khi hỏi danh tính người đó chỉ nói là bạn tốt của Phong thiếu gia, khi gặp mặt tự khắc sẽ biết."
Dương Lập trầm tư một hồi, sau đó quay lưng trở lại phòng.
"Phong thiếu gia, bên ngoài có người cầu kiến ạ." Dương Lập bình tĩnh thưa.
Trần Cẩn Phong đang cúi đầu bưng ấm rót trà cho Trương Liên Chi và Lý Kính Dư, nghe thấy tiếng Dương Lập liền dừng tay, ngẩng đầu hỏi: Là người nào?
Dương Lập đáp:
"Là một vị công tử, nói là bạn tốt của ngài nhưng không tiết lộ danh tính."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!