Trong phòng không có động tĩnh gì, Cao công công dùng tay ra sức đẩy cửa, kết quả có đẩy thế nào cũng không được.
Cao công công tức giận, đạp lên cánh cửa gỗ, cánh cửa bật mở, Cao công công lảo đảo suýt chút nữa đã ngã xuống đất khiến những kẻ đang có mặt phải kìm nén không dám bật ra tiếng cười.
Vào được trong phòng, Trần lão gia và phu nhân đều đang nằm trên giường, thấy vậy Cao công công nạt lớn:
"Đồ không hiểu phép tắc, muốn ăn đòn thì cứ nằm chết trên giường đi." Không ngờ mặc cho Cao công công có mắc nhiếc thế nào thì Trần huyện lệnh và phu nhân đều không thèm ngẩng đầu nhìn hắn lấy 1 cái.
Cao công công nổi cơn tam bành, bước đến gần lật tung tấm chăn đang đắp trên người Trần huyện lệnh và phu nhân.
Lúc này Cao công công đã nhận ra điều bất thường, rõ ràng chỉ là đi ngủ vậy mà Trần huyện lệnh và phu nhân đều ăn vận chỉnh tề, khuôn mặt tím tái.
Hai tay Trần huyện lệnh cuộn thành nắm đấm, hai chân gập lại, trợn mắt nhìn Cao công công.
Ánh mắt kinh dị đó khiến Cao công công phải lùi lại.
Cảm thấy có chuyện không lành, Cao công công quay mặt ra ngoài cửa gọi lớn:
"Người đâu người đâu nhanh qua đây!" Tiếng vừa dứt, mấy người thị vệ cùng Lý công công và Tiểu Thiến vừa mới thức giấc đi vào.
Cao công công thấy người tới liền kêu lên:
"Các ngươi nhìn xem, bọn chúng có phải chết rồi không?"
Mấy người thị vệ kiểm tra một hồi, bẩm:
"Bẩm Cao công công, chết thật rồi ạ."
"Cái gì? Sao có thể, không phải hôm qua vẫn đang yên ổn sao?" Cao công công không dám tin vào mắt mình.
Lý công công bước đến, nhác thấy gương mặt không chút tức giận của Trần huyện lệnh và phu nhân, đáp:
"Quả thực đã qua đời."
Phụ mẫu của phò mã gia chết thảm ngay giữa Dịch Đình cung, tin tức này lan đi nhanh chóng, kinh động cả hoàng cung, kinh động của Hoàng thượng.
Lúc này một toán người ngựa đang vội vã tới Dịch Đình cung, dẫn đầu là một người để râu hoa râm, chính là Hình bộ Thượng thư Bùi Đàm.
Cao công công và Lý công công đứng trước cổng Dịch Đình cung để nghênh đón, nhác thấy Bùi Đàm chuẩn bị tiến vào liền vội vội vàng vàng chạy tới đón tiếp.
"Bùi đại nhân, mời ngài."
Cao công công có chút lo lắng, khác hẳn vẻ vênh váo thường ngày.
"Cao công công, Lý công công." Bùi Đàm vừa bước theo hai người kia, vừa hỏi:
"Ai là người đầu tiên phát hiện?"
Cao công công nhíu mày, cái giọng vịt đực lại cất lên:
"Là nô tài. Sáng sớm hôm nay không thấy Trần huyện lệnh, nô tài đã tới gõ cửa."
"Được rồi, chúng ta đi xem hiện trường." Bùi Đàm cùng Cao công công, Lý công công tiến vào căn phòng nơi Trần huyện lệnh ở.
Nhìn thấy khung cảnh trước mắt, Bùi Đàm giơ tay tỏ ý yêu cầu hai vị công công dừng lại còn bản thân chậm rãi tiến lại gần.
Trần huyện lệnh và phu nhân ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt có chút tím tái.
Riêng Trần huyện lệnh tay cuộn thành nắm đấm, chân gập lại, đôi mặt trợn lớn nhìn thẳng, Trần phu nhân tuy nhắm mắt nhưng làn da xanh xao của bà cũng đủ khiến kẻ khác khiếp sợ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!