Ăn cơm thôi. Nghe thấy tiếng gọi Trần phu nhân thở phào, thả dụng cụ lao động xuống, bà đứng thẳng người.
Bỗng bà cảm thấy vô cùng nôn nao chóng mặt, Trần huyện lệnh bên cạnh vội đỡ lấy bà, cõng bà đến gốc liễu cạnh hồ Dịch Đình.
Ánh nắng chiếu trên gương mặt Trần phu nhân càng khiến bà trông tiều tuỵ mệt mỏi.
Trần huyện lệnh thấy phu nhân như vậy vô cùng lo lắng, đã mấy lần liền ông bảo bà nghỉ ngơi lấy sức chút đi nhưng bà không nghe, bây giờ ra nông nỗi này, sống mũi ông cay cay, cảnh vật trước mắt nhoè đi.
Nơi họ làm việc là ở sân trước cung Dịch Đình, còn nơi nhận cơm lại ở sân sau.
Trần huyện lệnh đi qua đại điện, thấy một vị thái giám đang ngồi sau bàn, bên cạnh là Cao công công với gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm.
Trên bàn bày một đĩa to thức ăn, một thùng cơm và một sọt đựng bát.
Mọi người xếp thành hàng, sau đó lần lượt lấy bát rồi đơm cơm, gắp thức ăn.
Trần huyện lệnh xếp cuối hàng, nhìn cơm với thức ăn cứ vơi dần, khó khăn lắm mới chờ tới lượt, ông ngó vào sọt đựng bát, không còn cái nào.
Ta vẫn chưa có bát.
Ông nói với Cao công công.
"Ây, đúng là, ngươi xem trí nhớ của ta này, ngươi mới đến, ta quên không bảo nhà bếp chuẩn bị bát cho ngươi rồi, hay là ngươi tự nghĩ cách đi." Nói đoạn Cao công công cất tiếng cười như tiếng vịt đực của mình lên, hai gò má hắn lúc này còn cao hơn bình thường.
Trần huyện lệnh nén cơn giận, ông biết tên Cao công công này đang cố ý bắt nạt người khác, ông cười nhẹ:
"Trí nhớ của công công đã không tốt, không biết sáng sớm ngày mai lúc tập trung có quên mặt lão không, xem ra lão phải xuất hiện nhiều thêm nữa trước mặt công công rồi."
Nói xong, Trần huyện lệnh cởi áo khoác ngoài, bên trong là một chiếc áo màu trắng, ông xé một mảnh áo rồi nói với thái giám phát cơm: Để vào đây đi. Thái giám nọ đắn đo một lúc, sau đó đổ cơm trong thùng lên tấm lụa trắng.
Cao công công thấy vậy liền cười:
"Ở đây phân cơm theo bát, tấm vải của ngươi to như vậy đựng được nhiều cơm hơn, nhưng ngươi phải ăn hết, ăn không nổi tối nay sẽ không phát cơm."
Trần huyện lệnh cắn răng, mang cơm ra sân trước tìm Trần phu nhân.
Vừa tới sân đã nghe thấy tiếng thét của Trần phu nhân:
"Thả ra, thả ta ra lũ người ghê tởm.." Trần huyện lệnh nghe thấy vội chạy tới chỗ phát ra âm thanh, tới nơi ông thấy chỗ ban nãy Trần phu nhân ngồi nghỉ đã bị mấy nam tử trẻ tuổi chiếm mất, còn phu nhân đáng thương của ông bị đẩy ngã ra một bên.
Phu nhân.
Trần huyện lệnh lo lắng gọi, chạy tới trước đỡ phu nhân dậy, bọng cơm trên tay rơi xuống đất, những hạt cơm trắng ngần đều bị dính đất bụi.
Máu dồn lên não, Trần huyện lệnh quát:
"Mấy người các ngươi có còn biết tôn trọng lão nhân không, cha mẹ các ngươi dạy các ngươi như nào, phu nhân ta tuổi tác như vậy các ngươi còn dám ức hiếp, các ngươi có còn là người hay không?"
Trong đám nam tử trẻ tuổi, có một kẻ mồm to đứng dậy, hắn cứ xơi xơi:
"Lão già đáng chết, không đến lượt lão dạy đời bọn ta, các huynh đệ, giúp ta dạy lão một bài học."
Kẻ vừa nói tên Dương Đàm, là con trai của Tiền trung Thư lệnh Dương Văn Viễn, vì bị kẻ khác hãm hại, bị Võ Tắc Thiên ban chết, dưới gối chỉ có một người con, cũng bị nhốt vào cung Dịch Đình.
Dương Đàm vốn là một kẻ tính cách ngông cuồng, thường xuyên ức hiếp người khác, lần này bị bắt là để giáo huấn lại hắn ta nhưng hắn vẫn chứng nào tật nấy.
Một nam tử da ngăm bảo hắn:
"Dương Đàm, nhẹ tay thôi, lão già đó cũng đáng thương mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!