"Là thật sao? Đúng là chuyện tốt." Khuôn mặt đang vô cùng căng thẳng của Trương Liên Chi khi nghe những lời này nhanh chóng giãn ra.
Vừa hay Lý Kính Dư cũng vào phòng, lo lắng nhìn Cẩn Phong, nhưng khi nghe đến chuyện Hoàng thượng ban hôn cho công chúa với Cẩn Phong thì không kìm được mà vui sướng hét lên:
"Cẩn Phong, An Ninh công chúa nổi tiếng xinh đẹp, cậu thật có phúc."
Có phúc? Chắc vậy. Trần Cẩn Phong cười khổ, chàng không muốn để lộ nỗi khổ tâm của bản thân bởi những người bằng hữu này cũng chẳng thể giúp được chàng, nói ra chẳng có ích gì.
"Hai vị huynh đệ, Cẩn Phong đến cáo từ, Hoàng thượng đã sắp xếp một biệt uyển, bây giờ ta phải đi rồi, sau này thời gian gặp nhau sẽ rất ít."
Trần Cẩn Phong cảm thấy chút khó chịu, quen nhau một khoảng thời gian dài, tình nghĩa sâu đậm, nay đột nhiên phải rời đi khiến chàng không nỡ.
"Đi đi, đây là chuyện tốt, sau này trên triều bọn ta phải nhờ cậu chiếu cố rồi. Chuyện tốt như này không dễ xuất hiện đâu." Mắt Trương Liên Chi hơi ươn ướt, y vội quay đầu đi.
"Cẩn Phong, có thời gian rảnh thì đến thăm bọn ta nhé." Lý Kính Dư cũng lưu luyến không nỡ rời.
Xin cáo từ. Trần Cẩn Phong nhìn hai vị huynh đệ tốt của mình lần cuối trước khi đi, sau đó chàng bước ra ngoài, không dám ngoảnh đầu lại vì sợ cơn xúc động lại ập tới.
Biệt uyển
Dưới sự hộ tống của đội vệ binh, Trần Cẩn Phong được đưa tới biệt uyển.
Biệt uyển được xây tại một nơi khá hẻo lánh, bên trong có một hoa viên rộng lớn, cây cối tốt tươi, cành lá xum xuê, đình đài lầu các, chấn song nạm ngọc tuy không to nhưng rất đầy đủ tiện nghi.
Ở góc trong cùng hoa viên có một vật khiến chàng mừng vui khôn xiết
- một cây đào vừa ta độ khai hoa, những bông hoa màu hồng phấn chớm nở như người thiếu nữ e lệ ngại ngùng, thật là một khung cảnh thơ mộng.
Đi qua hoa viên là tới cư thất trong biệt uyển.
Bố cục của biệt uyển mặc dù do hoàng gia thiết kế, tuy nhiên không hoàn toàn sao rập theo kiến trúc hoàng gia mà lại có một sắc thái rất riêng.
"Trạng nguyên gia, sau này đây sẽ là nơi ở của ngài. Thuộc hạ xin cáo từ." Nói đoạn đội vệ binh rời khỏi biệt uyển, để lại một mình Trần Cẩn Phong đứng ngơ ngác.
"Phò mã gia, để nô tì giúp ngài thay y phục."
Một giọng nói kéo Trần Cẩn Phong về với thực tại, một thiếu nữ mặc cung y màu vàng cam cùng ba nam tử áo xám đang kính cẩn cúi đầu với chàng.
"Các ngươi là người hầu ở đây sao?"
Trần Cẩn Phong hỏi.
"Vâng, nô tì tên gọi Tiểu Đào, là người chuyên lo hầu hạ phò mã." Nói đoạn Tiểu Đào hơi cúi người.
"Phò mã gia, tiểu nhân tên Dương Lập, là tổng quản chấp sự của biệt uyển, hai người này là thị vệ chuyên phụ trách bảo vệ sự an toàn của ngài, một người tên Trình Xung, một người tên Tấu Thái Tiêu." Nam tử hơi có tuổi lên tiếng.
Thiếu nữ trước mặt chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, ngoại hình xinh xắn.
Hai người thì vệ khoảng hơn 20 tuổi, trông vô cùng nhanh nhẹn dũng mãnh, cơ bắp nổi cuồn cuộn khiến Trần Cẩn Phong cứ đơ ra nhìn.
"Sau này không cần gọi ta là phò mã gia."
Trần Cẩn Phong cảm thấy không thoải mái với cách xưng hô này.
"Vâng, Phong thiếu gia." Tiểu Đào khôn khéo đáp.
"Được rồi các ngươi lui xuống đi, có việc ta sẽ gọi." Nói đoạn Trần Cẩn Phong bước ra ngoài rồi đi ta chỗ cây đào, ở đó có một giấc mộng dang dở của chàng.
"Phong ca ca, hoa đào đẹp không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!