Chương 19: Những Cuộc Gặp Gỡ Bất Ngờ

"Cái gì? Huynh vừa nói Nhã Lâm, sao huynh lại biết, huynh rốt cuộc là ai?" Nghe thấy bốn tiếng Nhã Lâm muội muội, Trần Cẩn Phong vui mừng tới mức trong lòng chàng như có hàng ngàn con sóng đang reo hò, không lẽ người này quen biết Nhã Lâm?

Nghĩ đến đây Cẩn Phong đứng bật dậy, lao đến trước án kỉ, đôi mắt nhìn chằm chằm chàng trai: Nhã Lâm đang ở đâu?

Thấy dáng vẻ như người mất hồn của Trần Cẩn Phong, chàng trai cười:

"Xem ra Nhã Lâm rất quan trọng với huynh. Huynh đừng nóng vội, ta chẳng quen biết Nhã Lâm nào cả, có điều trong lúc say huynh cứ gọi tên muội ấy, còn nói cái gì mà không được đâu, không muốn lấy người khác, nói mấy câu đại loại thế."

Cái gì? Nói mớ lúc say? Đúng là họa từ rượu mà ra, sau này tốt hơn hết là uống ít đi.

Trần Cẩn Phong nản lòng ngồi trở lại mép giường, bây giờ đến sức để nói chuyện gần như cũng bị rút cạn hết rồi.

"Chuyện huynh với Nhã Lâm là như nào? Nhìn dáng vẻ của huynh rõ ràng rất yêu muội ấy, sao lại đi cưới người khác?" Nam tử vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, trong trạng thái tinh thần tệ như này, nhìn cách hắn ta cười thật đáng ghét.

Thở dài một tiếng, Trần Cẩn Phong đứng dậy:

"Vị huynh đài này, mấy chuyện này hình như không liên quan tới huynh nhưng huynh lại rất có hứng thú, có điều ta không có thời gian cũng chẳng có tâm trạng để quan tâm tới sở thích của huynh, xin cáo từ."

Vừa nói xong Trần Cẩn Phong đi thẳng ra cửa, không buồn quay đầu nhìn.

Nam tử áo màu ngó sen nhìn theo bóng Cẩn Phong đi khuất, khoé miệng hắn hơi nhếch lên, hắn quay đầu nhìn ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ.

Cảnh sắc bên ngoài thật khiến người ta mê mẩn, chồi non đua nhau vươn mình lớn dậy, trăm hoa khoe sắc, không khí xuân lan tỏa khắp miền.

Ánh mặt trời chói chang nhức mắt, bước đi trên phố, Trần Cẩn Phong không biết phải đi đâu.

Đứng giữa kinh thành phồn hoa đô hội, giữa dòng người qua lại tấp nập, chàng vẫn không hết cảm thấy cô đơn.

Không biết từ lúc nào Trần Cẩn Phong đã bước vào một lâm viên cảnh sắc hoa mĩ.

Trên những cành liễu đã phủ sắc xanh, những chồi non màu lam nhạt nhỏ nhắn xinh xắn như những em bé sơ sinh.

Dưới đất cỏ dại đã mọc từng đám xanh rì.

Hồ nước bên cạnh dường như cũng hòa vào với sắc xuân, những tia nắng lấp lánh nhảy múa trên mặt hồ tĩnh lặng, đáng yêu như những cô thiếu nữ bước vào độ xuân thì.

Một đôi vịt trời đang chơi đùa vui vẻ, thỉnh thoảng chúng lại mổ nhẹ vào cánh nhau để thể hiện sự thân thiết.

Khung cảnh tuyệt đẹp thu hút ánh mắt chàng, nhìn đôi vịt trời kia lòng Cẩn Phong lại dậy sóng.

Đến cầm thú còn có thể tự do kết đi, sống vui vẻ bên nhau mà con người lại phải chịu đủ loại bó buộc thậm chí còn phải kết tóc xe tơ chung sống cả đời với người mình không yêu, đó là một việc thật đáng sợ.

Giá mà bản thân có thể biến thành một con trong đôi vịt kia thì tốt biết bao.

"Tìm kiếm một nửa của mình không dễ dàng, nhưng khi đã tìm được rồi thì nhất định không được buông tay."

Nghe thấy giọng nói, Trần Cẩn Phong quay đầu lại nhìn, nam tử này tuy không cao nhưng trông vô cùng nhanh nhẹn, đặc biệt là đôi mắt nhanh nhạy, sắc bén tạo một cảm giác phong tình rất lạ.

Chiếc áo màu thiên thanh khoác trên người chàng trai trông vô cùng tiêu sái, mang khí khái anh hùng.

"Nói vậy huynh đã tìm được một nửa của mình?" Trần Cẩn Phong mỉm cười hỏi.

Đương nhiên rồi. Một chút ngại ngùng thoáng qua trên gương mặt tuấn tú, chàng trai cúi đầu cười khẽ.

"Tại hạ xin được chúc mừng huynh."

Nói xong Cẩn Phong chắp tay chào, quay người rời đi.

"Đứng lại, ta chưa cho huynh đi sao huynh đã đi rồi." Nam tử hơi nghiêng đầu, nhìn Cẩn Phong nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!