Chương 15: Chân Tướng Hé Lộ

"Ngài nói đúng một nửa. Hung thủ trộm giày thứ nhất là để lừa người, quan trọng nhất là để giá họa cho người khác."

"Giá họa cho Lý Kính Dư? Tại sao, lẽ nào giữa hắn và Lý Kính Dư có uẩn khúc gì?" Bùi Đàm không hiểu.

"Không có uẩn khúc gì, chỉ là muốn mượn Lý Kính Dư làm vật thế thân thôi." Lời Trần Cẩn Phong nói có hơi khiến người khác hoang mang, nghe thấy ba chữ vật thế thân, Lý Kính Dư tức giận đến mức toàn thân run lên.

"Tại sao lại chọn ta?"

Lý Kính Dư cuộn tay thành nắm đấm, chỉ hận không thể đấm cho tên hung thủ thật sự ngã lăn ra đất.

Trần Cẩn Phong nhìn thấy dáng vẻ kích động của Lý Kính Dư, lắc lắc đầu:

"Nếu không phải là đệ thì cũng sẽ là người khác thôi."

"Vậy hung thủ rốt cuộc là ai?"

Bùi Đàm đặt ra đệ hỏi quan trọng nhất, các học sĩ đứng quanh cũng căng mắt ta tìm kiếm mục tiêu khả nghi.

Trần Cẩn Phong không trả lời ngay mà quay người về phía ánh nhìn sắc lẹm:

"Bước ra đi, niệm tình huynh đệ, ta hi vọng huynh có thể tự thú nhận ta lỗi của mình."

Không có động tĩnh gì, Trần Cẩn Phong không còn cách nào khác, chàng thu cây quạt trên tay lại rồi chỉ về người đó, không ai khác chính là người đã tố cáo Lý Kính Dư

- Tấu Lương Miễn.

Mọi người cùng ồ lên, ai nấy đều thì thầm nhận xét, họ không thể ngờ được hung thủ lại chính là nam tử áo mũ chỉnh tề đang đứng trước mặt họ đây.

Trương Liên Chi không dám tin vào tai mình, anh nhìn Tấu Lương Miễn rồi lại nhìn Trần Cẩn Phong, chỉ hi vọng Trần Cẩn Phong đã suy luận sai, nhưng những suy lí của Cẩn Phong thật khiến người khác không thể không tin.

Tấu Lương Miễn thấy đầu quạt chỉ vào mình, hừ một tiếng phản bác lại:

"Trần Cẩn Phong, cứ coi như những gì đệ nói trước đó đều đúng, thì hung thủ cũng không thể là ta. Ta hôm Tiểu Ngũ chết ta với đệ ở cạnh nhau, ta làm gì có thời gian đi giết người. Hơn nữa ta với Tiểu Ngũ không thù không oán, sao ta phải giết hắn ta."

"Đây chính là điểm thông minh của huynh, huynh mượn cớ mời chúng ta ăn cơm thực chất là để củng cố bằng chứng ngoại phạm của huynh. Tối hôm ấy huynh lấy lí do đi tìm Lý Kính Dư nhưng thực ra là đi giày của cậu ấy rồi tạo hiện trường giả bị dao đâm chết."

"Ta đi giày của Lý Kính Dư để tạo hiện trường giả, đúng là vẽ rắn thêm chân."

"Không, huynh là một người thông minh, nếu huynh không tìm vật thế thân, tội ác của huynh đến một ngày nào đó sẽ bị bại lộ. Vậy nên huynh đã giấu giày của Lý Kính Dư đi để giá họa cho cậu ấy."

"Ngươi ngươi ngươi.. uổng công ta đối tốt với ngươi như vậy, ngươi lại muốn hại ta, ngươi có còn là người không hả?" Lý Kính Dư xông đến túm lấy cổ áo Tấu Lương Miễn, tức đến mức chỉ muốn ăn tươi nuốt sống kẻ hại mình.

"Đệ dựa vào cái gì mà chắc chắn đấy là ta?"

Tấu Lương Miễn ra vẻ vô ta.

"Lúc đó chỉ có huynh và Lý Kính Dư ra ngoài, lúc ta điều tra dấu chân cũng có nghi ngờ cậu ấy, nhưng một chi tiết nhỏ đã khiến ta nảy sinh nghi ngờ với huynh?"

Chi tiết nhỏ nào?

"Huynh đã quan sát kĩ dấu chân chưa? Khi giày vừa với chân, ở giữa ngón chân và lòng bàn chân sẽ có khe hở, còn nếu chân to đi vào giày nhỏ, khoảng cách đó sẽ khá gần, thậm chí còn không có khoảng hở này.

Còn nếu chân nhỏ đi giày to, từ đầu ngón chân đến mũi giày sẽ có khoảng trống, mà dấu chân ở hiện trường vừa hay có hiện tượng này.

Từ đó ta đoán rằng người đi giày không phải Lý Kính Dư.

"Tấu Lương Miễn nhìn chân mình, hỏi vặn lại:"Cứ cho là đệ đúng đi, nhưng Tiểu Ngũ bị hạ độc, người đã chết rồi thì ta có đâm thêm một nhát dao cũng không thể tính là giết người.

Chính kẻ hạ độc mới là tên đầu xỏ đứng sau mọi chuyện.Huynh nói đúng, kẻ hạ độc mới là thủ phạm chính, nhưng kẻ hạ độc đó cũng chính là huynh Tấu Lương Miễn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!