Trần Cẩn Phong gật đầu.
"Nói ra thì buồn cười lắm." Lý Long Cơ giải thích: "Võ Dương nhìn thì là một đại nam nhi nhưng lại cực kì yêu thích hương liệu.
Nước láng giềng vừa mới tiến cống hương liệu là hắn liền đánh hơi ra được ngay như chó vậy, cứ bám riết lấy ta muốn xin một ít.
Ta mới bảo hắn nữ tính quá, cố tình trêu hắn rồi giằng qua giằng lại, không may làm rơi vào giá cắm nến, cháy mất một ít.
"Võ Dương cười ngượng ngập, mặt lập tức đỏ gay:"Cẩn Phong huynh biết được chuyện này thì cũng đừng nói cho người khác nhé, nếu không ta, ta không còn mặt mũi nào nữa đâu.
"Lập tức Trần Cẩn Phong cảm thấy rất buồn cười, chàng cố nén tiếng cười rồi gật đầu."Đúng rồi, nếu không ai có việc gì thì chúng ta cùng như uống trà, có được không?Lý Long Cơ đề nghị.Ý kiến hay đấy.Võ Dương tán thành.Được.
Hai người đợu nhé, ta về phòng lấy mấy món trà cụ quý đang được cất giữ cẩn thận.
"Nói đoạn, Lý Long Cơ bước ra khỏi thư phòng. Võ Dương cười lớn:"Để thần đi giúp Thái tử."
Nói xong, anh cùng theo ra ngoài.
Từ phòng ngủ đến thư phòng mất một đoạn.
Trần Cẩn Phong đi đi lại lại trong thư phòng cho bớt nhàm chán, chàng nhẹ nhàng ngồi trước án kỉ, trông thấy một quyển sách đặt trên mặt án kỉ.
Hẳn là quyển sách này đã được đọc rất lâu rồi.
Trần Cẩn Phong khẽ nâng quyển sách lên lắc nhẹ, sách tự động mở ra một trang.
Chàng bắt đầu hào hứng đọc, khi đang đọc đến đoạn hay thì chàng thất vọng ngẩng đầu lên.
Thì ra đây là một cuốn sách cũ, trang tự động mở ra này bị thiếu mất một phần.
Đúng lúc này Lý Long Cơ và Võ Dương bưng trà cụ đi vào.
Ba người nhìn nhau, hồi lâu sau Lý Long Cơ mới bình tĩnh nói:
"À, đây là cuốn sách phụ vương tặng cho ta." Nói xong, anh bước lên trước, đặt trà cụ xuống rồi lấy lại cuốn sách từ trong tay Trần Cẩn Phong.
"Không có việc gì thì mở ra xem thôi."
* * *
Quay lại mật thất số một, Trần Cẩn Phong không chợp mắt được.
Mấy lần liền Lý Long Cơ muốn chàng chuyển khỏi chỗ này nhưng chàng lấy lý do ở quen rồi để ở lại.
"Bây giờ đã đến lúc phát huy công dụng rồi." Trần Cẩn Phong tự lẩm bẩm một mình.
Mấy ngày nay không biết vì lý do gì mà mỗi lần Lý Long Cơ nhìn thấy Trần Cẩn Phong trông chàng đều vui vẻ.
Có lúc chàng đi ra ngoài một lát, có những ngày lại chỉ ở trong nhà.
Đệ bị sao vậy? Lý Long Cơ nhìn Trần Cẩn Phong như thể chàng bị bệnh.
Không biết nữa. Trần Cẩn Phong đáp:
"Cả ngày chẳng muốn làm gì, chỉ buồn ngủ thôi."
"Đệ phải chú ý sức khoẻ đấy." Lý Long Cơ ân cần dặn dò:
"Đã đi khám đại phu chưa? Không được thì ta xin phụ hoàng cho thái y đến."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!