Chương 9: (Vô Đề)

Sau khi hội thao kết thúc thì mối quan hệ giữa Tuấn Phong và Phương Nhi cũng trở nên xấu đi. Tuấn Phong vẫn không biết vì sao Phương Nhi lại xa lánh và hờn dỗi mình những ngày nay. Cho đến ngày hôm qua, khi Nhật Thanh tâm sự thì anh mới ngỡ ngàng ra mọi việc.

Tuấn Phong thắc mắc không hiểu Phương Nhi giận hờn vì anh không cổ vũ cho cô, hay là vì cô phát hiện ra anh chơi cầu lông giỏi. Cứ mỗi lần anh định bắt chuyện thì Phương Nhi đáp lại với thái độ lạnh lùng, hoặc viện cớ đi ra chỗ khác với bạn.

Muốn giải thích hay giảng hòa nhưng đều không được, Tuấn Phong đành ngậm ngùi nhìn cô trong sự bất lực của bản thân.

Hôm nay vẫn vậy, Phương Nhi vẫn thờ ơ lạnh nhạt với anh, ngay cả tối qua nhắn tin rủ đi chơi thì cô vẫn không hồi đáp lại. Giờ thì Tuấn Phong chỉ biết chống cằm nhìn tấm lưng và mái tóc của cô, thứ duy nhất mà anh không bị cô tước đoạt. Nhật Thanh thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu thở dài.

Cảm thấy mệt mỏi nên Tuấn Phong gục đầu trên bàn và nhìn ra cửa sổ. Những chú chím đang bay lượn cùng nhau khiến anh nghĩ lại quãng thời gian mà hai người còn vui đùa bên nhau.

Tuấn Phong.

Bích Ngân, cô dạy hóa nói lớn.

"Em lại ngủ trong giờ học sao."

Tuấn Phong giật mình ngồi thẳng dậy. Dạ em xin lỗi. Anh cũng chẳng muốn giải thích nữa.

"Em ra ngoài đứng hết tiết cho tôi." Cô Ngân nghiêm mặt lại.

Tuấn Phong lủi thủi đi ra trong ánh mắt chăm chú của mọi người. Vừa ngẩng đầu lên thở dài thì anh thấy Nhật Thanh đi ra đứng bên cạnh. Cậu ta nhìn anh khẽ cười.

"Sao Thanh lại ra đây."

Tuấn Phong bất ngờ.

Nhật Thanh nhếch môi cười.

"Ăn vặt trong lớp bị phát hiện."

Tuấn Phong ngầm hiểu ra ý của Nhật Thanh. Cảm ơn Thanh nha.

"Ơn nghĩa gì. Chẳng qua ông ngồi bên cạnh nên tôi ăn không được. Sợ ông xin, do vậy phải đợi ông đi khỏi mới dám ăn." Nhật Thanh vui vẻ đáp.

Một lúc sau thì hết tiết và cũng là lúc đến giờ ra chơi. Hai người cũng chưa được vào lại lớp, phải đợi cô Ngân cho phép thì mới được xá tội. Đợi một vài phút thì cô Ngân cũng bước ra và lắc đầu.

Nhanh chóng đi vào lớp, Tuấn Phong nảy ý định chạy qua Thanh Vân, giờ ra chơi hôm qua vì muốn giải hòa với Phương Nhi, mà anh đã không dẫn cô nhóc đi dạo.

Đang định bước đi thì Tuấn Phong đã thấy cô nhóc đang thấp thỏm ở bên ngoài nhìn vào. Thấy anh, cô nhóc liền khẽ cười rồi vẫy tay. Tuấn Phong nhanh chân bước ra và dẫn cô nhóc đi xuống căn tin của trường mua nước.

"Sao em lại đi qua lớp anh. Tuấn Kiệt đâu." Tuấn Phong thắc mắc.

Thanh Vân khẽ cười.

"Kiệt dẫn em tới trước lớp anh thì đi chơi với bạn."

Tuấn Phong gợi lại câu hỏi lúc nãy.

"Sao em không chờ anh qua, mà lại mệt nhọc đi qua lớp anh làm gì."

Thanh Vân giả vờ nói láo.

"Em muốn xem thử lớp anh như thế nào." Thực chất là cô sợ hôm nay Tuấn Phong cũng sẽ không dẫn cô đi chơi như hôm qua.

Đối với Thanh Vân thì những lúc trên trường là những giây phút cô có thể gần bên Tuấn Phong nhất. Khi về nhà thì hầu như cô rất ít khi gặp anh, lúc ông nội còn sống thì sau giờ học, Tuấn Phong đều ở bên cạnh ông nội, không ở công ty thì cũng ở với ông trong phòng làm việc.

Sau khi ông nội mất thì Tuấn Phong lại cắm đầu vào sách và tài liệu. Hết học thì Tuấn Phong lại ở trong phòng đọc sách, không thì chạy lên công ty. Cô chỉ có thể gặp anh ở mỗi bữa cơm và những lúc đi chơi với gia đình.

Em uống sữa nha.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!