Sau một ngày tạm nghỉ ngơi để nhường cho các bộ môn khác thi đấu, hôm nay Tuấn Phong tiếp tục tranh tài với các đối thủ khác. Có mặt ở phòng thi từ sớm, Tuấn Phong ngồi quan sát từng kỳ thủ mà anh có thể đối mặt.
Đối thủ ở vòng bốn mà Tuấn Phong đối đầu là một chàng trai cùng khối. Không vất vả như cô nhóc thư viện kia, lần này Tuấn Phong chỉ tập trung thi đấu mà không phải san sẻ bộ não của mình cho chuyện khác. Sau ba mươi lăm nước đi thì Tuấn Phong đánh bại đối thủ của mình.
Sau khi đi làm lon nước giải khát, Tuấn Phong quay lại phòng thi và chuẩn bị cho vòng đấu kế tiếp. Vì trận đấu kết thúc sớm hơn những cặp khác nên Tuấn Phong phải đứng ở bên ngoài chờ đợi. Anh không biết do mình đánh nhanh hay những cặp khác đánh chậm nữa.
Kỳ thủ đối đầu với anh cũng là một anh chàng cùng khối. Vẫn như ván trước, Tuấn Phong đi nhanh một loạt nước tấn công đối thủ và anh không quên cố tình bộc lộ sơ hở cho đối phương thấy. Nhanh chóng đạt được mưu đồ, Tuấn Phong chiến thắng ở nước thứ bốn mươi hai.
Trận đấu kết thúc và ngày mốt anh sẽ đánh một trận cuối cùng, trận chung kết.
Chạy về nhà vừa đúng giờ cơm, Tuấn Phong lao ngay vào bàn để bù đắp lại những năng lượng đã mất. Anh bắt gặp cô nhóc nhìn mình với ánh mắt buồn bã. Nhớ lại chuyện tối qua khi anh không cho cô nhóc đi theo cổ vũ, Tuấn Phong thở dài rồi dừng đũa.
"Em giận anh chuyện tối qua sao."
Tuấn Phong khẽ cười.
Thanh Vân ngước mắt nhìn anh. Dạ không. Cô nói nhỏ nhẹ.
Tuấn Phong biết chắc cô nhóc đang buồn nên liền nói.
"Anh nói thật. Không phải là anh không cho em đi theo cổ vũ, mà anh sợ sẽ không tập trung được nếu em ở bên cạnh."
"Em chỉ đứng yên bên ngoài xem anh thi đấu thôi mà." Thanh Vân muốn anh hiểu rằng cô sẽ không gây ra bất cứ lỗi nào.
Tuấn Phong đáp nhanh. Thì đó. Anh mỉm cười.
"Anh không yên tâm em ở bên ngoài một mình nên anh sẽ bị phân tâm trong lúc đánh cờ."
Thanh Vân cúi mặt xuống. Dạ vâng. Cô biết rằng chẳng còn cách nào để xoay chuyển quyết định của anh.
Tuấn Phong cảm thấy chột dạ nên anh thở dài. Thôi được rồi. Anh gắp thịt vào chén cô nhóc.
"Ngày mốt anh sẽ chở em đi theo được chưa."
Anh nói thật chứ.
Thanh Vân hớn hở lại.
Tuấn Phong gật đầu. Thật.
"Vậy là anh vào chung kết rồi sao." Tuấn Kiệt chem vào. Thấy anh mình gật đầu nên Tuấn Kiệt lắc đầu bĩu môi.
"Chỉ tại đối thủ quá yếu thôi. Chứ nếu là em thì anh chắc bị loại ngay từ vòng sơ loại."
Tuấn Phong nhếch môi cười.
"Hình như có ai thua độ gì đó thì phải."
Tuấn Kiệt quay sang mẹ mình.
"Mẹ, anh Phong ăn hiếp con."
"Lớn rồi mà như con nít." Ông Tuấn Anh lạnh lùng nói.
Tuấn Kiệt vội chống chế.
"Con đâu phải là ông cụ non như anh Phong đâu."
"Sao em lại nói anh là ông cụ non." Tuấn Phong thắc mắc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!