"Lần này thì có quên mua quà cho em nữa không?" Tuấn Kiết nhếch môi.
Tuấn Phong khẽ cười. Nhớ rồi nhóc con. Anh quay sang ba mẹ. Con đi nha ba mẹ.
"Nhớ gọi điện về cho mẹ đó nha." Bà Kim Xuân dặn dò con mình.
Ông Tuấn Anh khẽ cười.
"Con gái ba đi chơi vui vẻ nha."
Dạ. Thanh Vân tới ôm ba mẹ mình. Con đi nha ba mẹ. Cô quay sang Tuấn Kiệt. Vân đi nha Kiệt.
Tuấn Kiệt khẽ cười.
"Chị nhớ nhắc ai kia mua quà cho em đó."
"Vân sẽ nhắc giúp Kiệt." Thanh Vân khẽ cười.
Sau một thời chạy xe thì cũng tới nơi và thành phố Đ đón chào hai người bằng một trận mưa rào. Thanh Vân hớn hở liên tục mỉm cười nhìn ra cửa, còn Tuấn Phong thì gắng nở nụ cười trên môi. Anh biết sức khỏe của mình ngày càng yếu đi và việc ngồi lâu lái xe khiến anh càng mệt mỏi hơn.
Tuấn Phong vẫn tới hostel C ở lại như lúc trước. Sau khi cất hành lý, hai người bắt đầu thuê xe máy để vi vu tới các điểm du lịch. Vẫn là những chỗ trước kia anh đi với lớp, anh dẫn cô nhóc đi lại thêm một lần nữa. Vừa nắm tay, anh vừa chỉ và giới thiệu cho Thanh Vân về điểm du lịch mình đến.
Khoảnh khắc lúc chạy xe là khoảnh khắc mà Tuấn Phong thích nhất, anh có thể lái chiếc xe chạy tới nơi mình muốn, anh có thể điều khiển nó theo ý mình thích và Thanh Vân luôn ôm chặt anh ở phía sau. Cái cảm giác đó không chỉ biểu hiện như sự tự do, mà còn mang nhiều hàm ý khác.
Tuấn Phong ước cuộc đời của mình cũng như vậy, để anh có thể cùng Thanh Vân đi tới nơi hai người muốn và hơn hết là anh có thể điều khiển cuộc đời của mình, anh có thể sống lâu hơn và không bị gọi tên bởi tử thần.
Nước mắt của Tuấn Phong khẽ rơi, anh mỉm cười vì cuộc đời chả như mơ. Cắn chặt môi, anh lái xe một tay, còn tay trái thì nắm lấy tay Thanh Vân đang ôm mình. Anh cầm tay cô đưa lên miệng hôn nhẹ rồi nắm chặt tay cô để trước ngực mình.
Có thể khoảnh khắc này chỉ tồn tại trong một quãng thời gian và anh muốn mình sẽ cảm nhận và đắm chìm trong từng giây, từng phút đó.
Anh yêu em, Tuấn Phong nói thầm trong đầu.
Nhớ lại lời Tuấn Kiệt, Tuấn Phong cùng Thanh Vân đi chợ đêm để mua quà cho cu cậu. Hai người lựa chọn một hồi rồi quyết mua cho Tuấn Kiệt một chiếc áo len hai màu, trắng và xanh dương. Sau đó hai người đi ăn vặt, bất cứ thứ gì thì hai người chỉ mua một, vì cả hai muốn cùng nhau thưởng thức chung.
Tuấn Phong mua cây kem, anh cắn một miếng nhỏ rồi đưa sang cho Thanh Vân. Cô vừa há miệng ra thì anh lại đưa lên miệng mình. Anh tiếp tục chọc cô như vậy thêm một lần nữa và bị cô phát hiện. Tuấn Phong cầm cây kem vừa chạy và vừa ăn. Thanh Vân mếu máo đuổi theo đòi đánh anh cho bằng được.
Sáng hôm sau, Tuấn Phong lúc này đã ăn mặc chỉnh tề.
"Hôm nay chúng ta lên đồi T nha."
Không. Thanh Vân ngồi trên giường phồng má lên.
Tuấn Phong ngạc nhiên đứng nhìn cô nhóc. Sao vậy?
Thanh Vân lắc đầu. Em không muốn đi.
Tuấn Phong năn nỉ. Đi đi mà.
Không. Thanh Vân tiếp tục phồng má lên.
Tuấn Phong bếu nhẹ má Thanh Vân rồi cúi xuống mang tất cho cô. Thanh Vân ngồi trên giường vui sướng, cô đung đưa đôi chân không cho Tuấn Phong mang tất và đạp vào người anh.
Rồi cô lại nghịch tóc anh, xoa xoa đầu, khiến tóc anh rối bời lên chả khác gì ổ rơm.
"Yên cho anh mang nào." Tuấn Phong nói.
Mang tất xong thì anh mang giày vào cho cô, rồi cột luôn dây giày lại. Anh lấy áo khoác của Thanh Vân, chiếc áo khoác màu đỏ đô mà hai người mua giống nhau ở thành phố H.
Thanh Vân tiếp tục chọc phá, thọt tay vào bụng Tuấn Phong khi anh đang kéo khóa dây lên giúp cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!