Chương 33: (Vô Đề)

Vừa mở mắt ra thì Tuấn Phong đã thấy Thanh Vân đang ngồi nhìn mình chằm chằm. Anh chưa kịp nói gì thì cô nhóc đã nhanh chóng nằm xuống gục đầu lên ngực anh. Mỉm cười, Tuấn Phong đưa tay lên vút ve lưng cô nhóc.

Cứ mỗi sáng thức dậy và được nhìn thấy Thanh Vân, đó chính là niềm hạnh phúc mỗi ngày của anh, những ngày cuối cùng của cuộc đời.

Ăn sáng cùng với gia đình xong, Tuấn Phong định đánh xe hơi chở Thanh Vân đi làm nhưng rồi lại thôi. Anh vào trong gara và dắt chiếc xe 67 xưa cũ của mình ra, anh muốn cùng cô nhóc vi vu trên đường như ngày xưa.

"Ý, em thích đi xe máy."

Thanh Vân mừng rỡ.

Tuấn Phong khẽ cười.

"Vậy sao trước giờ không nói với anh?" Anh ghét đánh xe hơi chở cô đi làm.

Thanh Vân lắc lư người mình qua lại.

"Tại ai đó ngốc nên em mới không nói."

Tuấn Phong giả vờ buồn bã.

"Sao em cứ mắng anh hoài vậy."

"Anh chàng ngốc chở em đi làm nào." Thanh Vân đá vào chân Tuấn Phong.

Tình cảm ghê ha. Tuấn Kiệt đi ra mỉa mai.           

Tuấn Phong liền đanh lại. Kệ chúng tôi. Anh đá nhẹ vào mông em mình.

"Mẹ ơi, anh Phong đánh con." Tuấn Kiệt nói lớn.

Tuấn Phong giả vờ đưa nắm đấm lên để hù dọa Tuấn Kiệt. Sau đó anh nổ máy nhưng mãi vẫn không được. Vì lâu ngày không đi nên Tuấn Phong nghĩ chắc do bugi hoặc xăng bị vấn đề. Anh tiếp tục gắng sức đạp liên hồi, mồ hôi bắt đầu toát ra và cuối cùng chiếc xe cũng nổ.

Tuấn Phong vẫn như thói quen cũ, anh đội mũ bảo hiểm lên cho Thanh Vân rồi gõ nhẹ lên đó.

Vì mang váy nên Thanh Vân phải ngồi một bên, cô ôm chặt Tuấn Phong rồi nép đầu mình vào lưng anh. Những ký ức lúc xưa bắt đầu tràn về và mắt Thanh Vân bỗng đỏ hoe khi nghĩ đến. Đây có thể là những khoảnh khắc cuối cùng mà cô có thể trải qua cùng với Tuấn Phong.

Lúc sau ở văn phòng làm việc, Thanh Vân vẫn như thói quen mọi hôm.

"Cà phê của anh này, chàng ngốc."

"Em để bên đó giúp anh." Tuấn Phong chỉ tay về phía bàn tiếp khách.

Thanh Vân liền làm theo, cô vừa ngồi xuống thì ngạc nhiên khi thấy Tuấn Phong đi tới.

"Anh không làm việc sao?"

Tuấn Phong lắc đầu.

"Công việc lúc này đối với anh còn nghĩa gì đâu. Bây giờ thứ quan trọng nhất với anh." Anh đưa tay bếu nhẹ má cô. Đó chính là em.

Thanh Vân đỏ mặt. Dám tán tỉnh em hả? Cô đấm nhẹ vào ngực anh.

Tuấn Phong bỗng bất ngờ hôn Thanh Vân.

"Anh còn muốn biến thái với em nữa kia."

Đồ dê xồm. Thanh Vân ngượng ngùng.

Tuấn Phong khẽ cười. Dám mắng anh ư. Anh cù lét cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!