Lúc ta cứ ngỡ hạnh phúc nhất, biết đâu đó lại lúc mọi buồn đau và bất hạnh chuẩn bị ập đến. Tuấn Phong không ngờ rằng, giây phút mà anh cứ ngỡ mình là kẻ hạnh phúc nhất thế giới, là người may mắn nhất trên đời, khi anh tìm được tình yêu đích thực của đời mình, tìm được người con gái, người vợ và sẽ là người mẹ của những đứa con bé bỏng của anh.
Thì đó cũng là lúc Tuấn Phong nhận ra một sự thật, một sự thật đau buồn, rằng anh sắp chết.
Giờ đây Tuấn Phong đang ngồi khóc một mình trên chiếc ghế đá, chiếc ghế nằm trước trung tâm y tế R ở Mỹ. Bên cạnh anh là một tập hồ sơ bệnh án, mà trong đó kết luận anh bị ung thư máu giai đoạn cuối và đã di căn lên não.
Tuấn Phong vẫn không tin đó là sự thật, chính vì chối bỏ điều đó nên anh không tin vào kết luận của các bác sĩ ở bệnh viện V, nơi anh đi khám sau khi bị ngất ở văn phòng. Chính vì không tin nên anh đã lén nói gia đình sang Mỹ thăm bạn để lén đi khám bệnh.
Và rồi sau khi khám xong, sự thật vẫn là sự thật, cái chết là điều anh không thể tránh khỏi.
Tuấn Phong không hiểu tại sao trời đất lại đối xử với anh như vậy. Tại sao anh mới tìm thấy hạnh phúc của mình, thì giờ anh phải đối mặt với cái chết và phải rời xa vĩnh viễn Thanh Vân. Tại sao anh không thể được hạnh phúc, tại sao anh chỉ còn sống được mấy tháng nữa thôi, tại sao và tại sao.
Có rất nhiều câu hỏi tại sao nảy lên trong đầu của Tuấn Phong và tất cả đều không có câu trả lời.
Tuấn Phong vẫn ngồi bật khóc trong nỗi tuyệt vọng của mình. Anh không sợ đối mặt với cái chết, anh chỉ sợ mình không thể được nhìn thấy Thanh Vân nữa. Không còn được thấy nụ cười của cô, không thể nghe cô nói, không còn được ngửi mùi hương tỏa ra từ tóc cô và không thể rất nhiều thứ khác nữa.
Có rất nhiều thứ mà anh dự định sẽ thực hiện với cô nhóc, để rồi tất cả giờ đây đều tan thành mây khói và anh đành bất lực trước số phận.
Có quá nhiều cơ hội để Tuấn Phong nhận ra mọi việc, có quá nhiều biểu hiện để cho anh biết và nhắc anh đi khám bệnh. Tất cả đều tại anh quá chủ quan và do sự thiếu trách nhiệm đối với bản thân, mà giờ đây, anh phải gánh chịu lấy hậu quả.
Giá như anh đi khám và phát hiện sớm căn bệnh thì có lẽ anh đã chữa trị khỏi rồi. Tất cả đều tại anh và Tuấn Phong chỉ biết căm hận bản thân mình. Anh cứ nghĩ và xem thường cơn đau đầu, xem thường bị chảy máu cam, rồi tự huyễn hoặc bản thân đó chỉ là một cơn bệnh nhẹ.
Rồi đến việc anh giấu gia đình, giấu ba mẹ mình mỗi khi bị gì đó. Có rất nhiều lúc Tuấn Phong định đi tới bệnh viện nhưng anh lại hoãn đi, không vì bận tiệc tùng thì là vì cái khác, anh luôn kiếm ra một cái cớ. một cái lý do để anh thoái thác việc đi khám của mình.
Tất cả đều tại mình mà ra cả, Tuấn Phong oán trách bản thân.
Tuấn Phong chợt nhớ rằng, không phải là anh từng muốn chết sao. Chả phải lúc ở bên Mỹ, lúc căn bệnh đang phát triển, là lúc anh biết rõ nhất và anh quyết định không đi khám. Đúng là anh từng muốn chết nhưng tại sao sớm không đến, muộn không đến, lại đến ngay vào lúc này.
Tại sao lúc anh đau khổ và buồn bã nhất, căn bệnh lại không đến, như vậy thì có phải là tốt hay không. Tại sao giờ đây anh đang đắm mình trong màu hồng cuộc sống thì tử thần lại gọi tên.
Tuấn Phong ước gì căn bệnh đến sớm hơn thì anh khỏi phải thổ lộ tình cảm của mình với Thanh Vân. Giờ đây anh phải biết nói sao với cô nhóc đây, anh phải nói gì để cô nhóc khỏi buồn phiền và đau lòng vì anh.
Nếu như lúc trước anh giữ vững quyết định để yên cho Thanh Vân, để cô đi tìm hạnh phúc mới, thì giờ đây có khi cô nhóc đã yên bình và hạnh phúc rồi.
Khóc cạn nước mắt, Tuấn Phong buồn bã tuyệt vọng lên máy bay về lại thành phố H. Ngồi trên máy bay suy nghĩ, cuối cùng Tuấn Phong quyết định, anh sẽ giấu việc mình bị ung thư với mọi người. Và anh sẽ làm mọi cách khiến cô nhóc rời xa và ghét bỏ anh.
Thà anh làm đau cô một lần, còn hơn việc cô mang vết thương lòng này đi đến suốt cuộc đời. Nếu thật sự Thanh Vân không yêu anh sâu đậm như anh nghĩ, thì ít ra anh nghĩ cô cũng sẽ đỡ đau lòng khi chứng kiến anh ra đi.
Trở lại với Thanh Vân, mấy ngày nay cô không gặp Tuấn Phong, cô cảm thấy buồn và nhớ anh da diết không nguôi. Cô nhớ anh, nhớ gương mặt, nhớ nụ cười và nhớ cái cách anh biến thái với cô. Sao anh chưa về nhỉ, cô định tặng anh bộ quần áo mà cô may từ lâu, bộ quần áo mà cô cất kín trong tủ thời gian qua.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Thanh Vân đi tới. Kiệt.
"Tối nay em hẹn đi cà phê với chị Bích Hân, chị muốn đi chung với em không?" Tuấn Kiệt khẽ cười.
Cảm thấy lâu ngày chưa đi chơi với Tuấn Kiệt nên Thanh Vân liền gật đầu. Hai người sau đó gặp Bích Hân và tâm sự nhiều chuyện với nhau. Tuấn Phong được đem ra làm chủ đề, Thanh Vân ngồi nghe hai người kia trách móc và phán xét sự ngốc ngếch của anh lúc xưa.
Thanh Vân chỉ biết khẽ cười vì sự ngây ngô đó. Không sao, đối với Thanh Vân thì quãng thời gian đau buồn đó chỉ càng làm cô yêu Tuấn Phong thêm mà thôi. Và cô nhận ra được một điều, thiếu anh, cô như mất đi cả thế giới và cô không còn muốn sống trên đời này nữa.
Về lại nhà, Thanh Vân đi sang phòng ba mẹ để hỏi thăm tin tức về Tuấn Phong. Câu trả lời vẫn như cô ngầm đoán trước, anh vẫn chưa về. Cô không biết tại sao anh lại đi lâu như vậy, sao anh không về với cô kia chứ. Buồn bã, Thanh Vân leo lên giường ôm chú chim cánh cụt đi ngủ.
Sáng hôm sau, Thanh Vân đi xuống phòng ăn.
"Anh Phong khi nào về hả mẹ?" Mới sáng mà cô đã cảm thấy nhớ Tuấn Phong.
Bà Kim Xuân quay ra sau nhìn con gái mình.
"Nó về lúc khuya rồi con. Sáng sớm nay nó xin phép ba mẹ mò đi đâu đó rồi."
Thanh Vân thật sự rất bất ngờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!