Bước vào nhà khi trời đã tối, Tuấn Phong không thấy ba mẹ mình và cô nhóc đâu cả. Hỏi dì Tư thì anh biết được ba mẹ bận đi tiếp khách, còn Thanh Vân thì không biết rõ là đi đâu. Chán nản, Tuấn Phong vác hành lý lên phòng rồi tắm rửa thay quần áo.
Sau khi được dì Tư hâm nóng thức ăn, Tuấn Phong nhai ngấu nghiến sau một thời gian để bụng trống không. Tuấn Kiệt nhìn anh mình lắc đầu, cu cậu ăn xong thì điện thoại hẹn bạn đi chơi. Cuối cùng Tuấn Phong phải ngồi bơ vơ một mình giữa phòng khách rộng lớn.
Một lát sau thì ba mẹ anh bước vào. Con về khi nào vậy? Bà Kim Xuân bất ngờ.
Tuấn Phong không thấy cô nhóc đi cùng nên buồn rầu. Dạ con mới về.
"Con về có việc gì sao?" Ông Tuấn Anh tò mò.
Tuấn Phong pha trà mời ba mẹ mình. Dạ con về luôn.
Vì sao vậy? Ông Tuấn Anh cảm thấy thắc mắc.
"Con cảm thấy nhớ nhà, với lại con có ở lại bên đó thì cũng chả học thêm được điều gì." Tuấn Phong nói thật.
"Con không thông minh như ông nội nghĩ."
Ông Tuấn Anh nhấp ly trà mới pha.
"Cũng tại ai đó muốn đi, chứ vợ chồng tôi đâu muốn ai sang đó."
Tuấn Phong chợt sực nhớ lại chuyện mẹ anh la mắng. Ba mẹ cho phép anh đi vì muốn anh biết điều. Tuấn Phong nhìn mẹ mình. Vân đâu rồi mẹ?
Bà Kim Xuân trêu chọc.
"Bữa nay biết hỏi con gái tôi rồi à."
Tuấn Phong nhíu mày.
"Con không thấy Vân đâu cả."
"Anh quan tâm con gái tôi lúc nào vậy." Bà Kim Xuân tiếp tục nói móc.
Tuấn Phong nhăn nhó.
"Mẹ này. Con hỏi mà mẹ chả thèm trả lời."
"Vân đi chơi với mấy anh chị đồng nghiệp rồi." Ông Tuấn Anh đáp.
Cô nhóc bữa nay ghê ta, Tuấn Phong mừng rỡ. Vậy hả ba. Anh khẽ cười.
Bà Kim Xuân liếc mắt nhìn.
"Thôi để tôi điện con bé về."
"Dạ thôi, mẹ cứ để Vân đi chơi đi. Con ngồi đợi Vân về cũng được." Tuấn Phong không muốn chen ngang cuộc vui của cô nhóc.
Tuấn Phong tiếp tục trò chuyện với ba mẹ mình, anh bất đầu thao thao bất tuyệt về những vấn đề mình tiếp thu được trong thời gian vừa qua. Thấy ba mẹ mệt nên anh ngỏ lời ba mẹ lên phòng nghỉ trước. Còn anh vẫn tiếp tục ngồi dưới phòng khách đợi cô nhóc. Mệt quá nên anh nằm dài trên ghế sofa.
Thanh Vân không biết Tuấn Phong về nên cô thản nhiên bước vào. Thấy người nằm dài trên ghế, cô tưởng đó là Tuấn Kiệt. Cô nghĩ Tuấn Kiệt chắc mới đi chơi với bạn về. Cô nghe ba mẹ nói anh chàng đi chơi với bạn ở thành phố Đ hay thành phố Q gì đó.
Tuấn Phong đang nằm bấm điện thoại, nghe tiếng chân nên anh vội bật dậy. Vân.
Anh thấy cô nhóc nay đã lớn hơn xưa. Cô nhóc mang chiếc áo sơ mi trắng và chiếc váy ngắn màu đen, bộ đồng phục dành cho nhân viên nữ của tập đoàn. Mái tóc cô đen dài óng ả xõa bên vai, đôi môi thì được được đánh một lớp son mỏng màu đỏ.
Hai má cô ửng hồng lên, anh không biết là do phấn hay là do cô nhóc mới uống bia nữa.
Thanh Vân thấy Tuấn Phong ngồi dậy nên sửng sốt ngạc nhiên. Cô không ngờ anh lại về. Cô chỉ biết thốt ra. Anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!