Thời gian tiếp tục trôi qua, Tuấn Phong cùng gia đình mình lại đón một cái tết nồng ấm và hạnh phúc bên nhau. Mọi chuyện sẽ trọn vẹn hơn, nếu ngày họp lớp của anh tụ hợp đông đủ bạn bè.
Đúng như lời hẹn, ngày mồng năm Tết, Tuấn Phong cùng các bạn mình tụ tập tới nhà thầy Quang. Mọi người muốn nhân cơ hội để vừa chúc Tết, vừa thăm thầy và cũng nhằm mục đích tập hợp đi ra nhà hàng quậy phá. Tưởng chừng như mọi chuyện sẽ tốt đẹp, ai dè hôm đó chỉ có vài mặt xuất hiện.
Những gương mặt mếu máo, những bộ mặt thề non hẹn biển nhất định phải gặp nhau thì chả lại thấy đâu. Chỉ có Tuấn Phong, Nhật Thanh, Như Ý, Tuyết Vân, Ngọc Quyên và Quang Bình là xuất hiện như đúng lời hứa.
Lớp vài chục người, đến khi họp lớp thì chỉ có vài mạng, vậy mà lúc chia tay ai nấy cũng kêu ca các kiểu. Tuấn Phong nghĩ lại mà chỉ cười khẩy cho các bạn mình. Anh lắc đầu ngao ngán ngồi cắn hạt dưa và nghe các bạn mình nói chuyện với thầy.
Tuấn Phong với thầy Quang thì khỏi phải nói, từ khi nghỉ học, lúc nào rãnh anh cũng chạy qua chở thầy đi cà phê hoặc đi nhậu.
Vì biết thầy cũng gần như về hưu, mà con thầy thì đi làm mãi, nên anh cũng muốn thầy mình bớt cô đơn và hiu quạnh vào cái tuổi xế chiều này.
"Bữa nay em học hành thế nào rồi Bình?"
Thầy Quang nhìn học trò mình.
Quang Bình khẽ cười.
"Dạ vẫn bình thường thầy ạ. Ở đại học không giống như cấp ba, em cảm thấy nhớ rất nhiều về thời còn đi học."
Vì sao? Như Ý chem lời vào.
Quang Bình trầm mặc.
"Vì lúc đó tụi mình chả phải nghĩ ngợi gì nhiều. Giờ lên đại học thì lo cắm mặt vào bài vở, rồi tương lai sau này ra trường sẽ ra sao. Bạn bè, ai nấy cũng đều vị kỷ cả."
"Mới có mấy tháng không gặp, sao ông nói chuyện như người lớn vậy." Nhật Thanh bĩu môi.
Tuyết Vân khẽ cười.
"Người ta học chính trị mà ông."
"Còn Quyên thì sao em?" Thầy Quang tò mò.
Ngọc Quyên mỉm cười.
"Dạ cũng bình thường thầy ơi."
"Sao nãy giờ em im lặng vậy Phong." Thầy Quang nhìn sang học trò cưng của mình.
Tuấn Phong đáp.
"Em với mấy bạn gặp nhau hoài à."
"Bộ mấy người hay gặp nhau lắm sao?" Quang Bình thắc mắc.
Tuấn Phong gật đầu.
"Hay rủ nhau đi cà phê hoặc đi nhậu."
"Sao không rủ tôi đi cùng với." Quang Bình cảm thấy hơi bị bỏ rơi.
"Cũng chả thấy rủ Quyên." Ngọc Quyên hứ lên một tiếng.
Tuấn Phong lúc này cảm thấy ái ngại. Nhật Thanh thấy thế nên liền lên tiếng đỡ hộ.
"Tôi tưởng ông với bà có bạn bè mới nên quên mấy đứa này rồi."
Làm gì có.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!