Tuấn Phong bật dậy và cảm thấy đầu mình đau nhói, đưa tay lên xoa nhẹ hai bên thái dương, anh hy vọng sẽ đỡ nhức. Bước vào trong nhà vệ sinh, Tuấn Phong hơi hoảng hốt khi nhìn qua gương và thấy một vết máu cam dưới mũi mình.
Tối qua khi thức đêm làm nốt công việc còn dang dở, Tuấn Phong thấy đầu mình nhói lên như muốn nổ tung. Chưa hết, máu nhỏ từ mũi chảy xuống thành dòng, anh nhanh chóng lấy khăn giấy lau qua rồi nhét vào mũi. Uống thuốc xong, Tuấn Phong leo lên giường nằm ngủ.
Anh cứ nghĩ máu đã ngưng chảy, đầu đã ngưng nhức, nhưng thật sự không ngờ mọi việc vẫn tiếp diễn.
Xuống nhà ăn điểm tâm sáng rồi chở cô nhóc đi học. Tuấn Phong tiếp tục chạy xe tới văn phòng làm việc. Đang mải mê nghiên cứu sổ sách thì mẹ anh điện lên, Tuấn Phong nghĩ bụng chắc mẹ anh muốn bàn về bữa sinh nhật tối nay của Thanh Vân.
Dạ con nghe mẹ ơi.
Tuấn Phong nói vào điện thoại.
Bà Kim Xuân nói lớn.
"Lúc tối con bị gì mà chảy máu đầy ra gối vậy?"
Chắc lúc sáng dì Ba lên dọn phòng đây mà, Tuấn Phong nghĩ ngợi rồi nói láo.
"À, tối qua con sơ ý làm đứt tay ấy mà. Không sao đâu, mẹ đừng lo." Anh không dám khai thật việc tối qua mình thức đêm làm việc.
Anh dò hỏi. Mà sao mẹ biết?
"Dì Ba lên dọn phòng con rồi hoảng hốt báo cho mẹ chứ sao." Bà Kim Xuân lo lắng.
Tuấn Phong mỉm cười.
"Máu chảy có chút xíu à. Mẹ đừng lo quá."
"Anh thì lúc nào chả dửng dưng mọi chuyện. Anh đâu có lo lắng như tôi." Bà Kim Xuân giả vờ giận.
Tuấn Phong vội xoa dịu.
"Thôi mà mẹ, đừng la con nữa mà." Anh lái sang chuyện khác.
"Mà mẹ định tối nay tổ chức sinh nhật cho bé Vân như thế nào?"
Bà Kim Xuân ầm ờ.
"Thì như mọi năm thôi. Tôi với ba anh định dẫn cả nhà tới nhà hàng C, rồi tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ như mọi khi."
Tuấn Phong trò chuyện với mẹ mình một lúc rồi lại tiếp tục làm việc. Giải quyết xong đống hồ sơ, anh nhìn đồng hồ cũng đã tới giờ đi đón cô nhóc. Hôm nay anh phải tiếp tục chọc ghẹo cô nhóc mới được. Càng ngày, anh càng thấy Thanh Vân dễ ghét, nhất là những lúc cô nhóc hờn dỗi.
Thanh Vân khẽ cười. Anh. Cô vừa bước ra cổng thì đã thấy Tuấn Phong đứng chờ từ trước như mọi khi.
Tuấn Phong đội mũ bảo hiểm lên cho Thanh Vân.
"Bé mụn hôm nay học vui không?"
Em hết mụn rồi mà. Thanh Vân nhăn nhó.
"Sao anh cứ ghẹo em là bé mụn hoài vậy." Cô bếu bụng anh một cái.
Tuấn Phong á lên một tiếng rồi khẽ cười. Bé mụn hung dữ quá. Anh lên xe nổ máy rồi quay đầu lại.
"Lên xe, anh chở bé mụn về nào."
Không. Thanh Vân phồng má lên không chịu.
Tuấn Phong biết cô nhóc đang giả vờ giận hờn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!