Chương 19: (Vô Đề)

Sau khi tham quan xong tượng Chúa, mọi người trở về phòng thay quần áo. Đây là giây phút mà ai cũng mong chờ nhất trong ngày, là lúc được mang những bộ đồ tắm biển lao ùm xuống nước.

Tuấn Phong mang chiếc quần short màu đen, cùng với chiếc áo thun màu trắng, hai màu sắc ưa thích của anh. Trong lúc mọi người đang đùa vui với nhau dưới biển, thì anh lại ngồi trên bờ nhìn xa xăm. Không phải anh tự cô lập mình, mà là vì anh thích ngồi trên bờ ngắm nhìn bầu trời trong xanh.

Nhiều lúc Tuấn Phong cảm thấy anh ở bên ông nội quá lâu, nên anh có những thú vui chả giống ai, nhiều khi lập dị nữa là đằng khác.

Như anh thích ngồi nhấm nháp cà phê một mình, thích ngắm trời đất, thích chạy xe dưới trời mưa hay thích nằm trong bóng tối sử dụng điện thoại và laptop.

"Không xuống chơi với các bạn hả em."

Thầy Quang ngồi xuống bên cạnh cậu học trò của mình.

Tuấn Phong thoát ra khỏi những suy nghĩ, anh nhìn thầy khẽ cười.

"Em thích ngồi trên này ngắm cảnh hơn."

"Nhiều lúc thầy thấy em hay cô lập mình với bạn bè." Thầy Quang mỉm cười.

"Nhưng thật ra lại không phải như vậy. Chỉ là em đã quá thời rồi." Ý thầy muốn ám chỉ Tuấn Phong già trước tuổi.

"Thầy cứ chọc em hoài."

Tuấn Phong chống chế cho mình.

"Chẳng qua là thầy chưa thấy em nhây thôi."

Thầy Quang ừm một tiếng.

"Cũng có thể. Đâu ai biết được tận sâu trong mỗi con người là gì." Thầy nhìn qua Tuấn Phong.

"Thầy thấy em đã nói chuyện lại với Phương Nhi."

Dạ. Tuấn Phong trầm tư.

"Em đã bắt chuyện lại với Nhi." Anh mỉm cười.

"Dù sao thì quãng thời gian tụi em đã trải qua cũng là một kỷ niệm đẹp."

Thầy Quang trêu chọc.

"Chỉ là đẹp đối với em, còn với Nhi thì chưa chắc."

Tuấn Phong lắc đầu như cạn lời với thầy mình. Thầy cứ vậy hoài.

Rốt cuộc thì Tuấn Phong vẫn không tắm biển, anh ngồi cà kê với thầy Quang cho tới giờ về. Tắm rửa xong, mọi người bắt đầu đi ăn lẩu cá đuối, một đặc sản nổi tiếng của thành phố V.

Những lát cá to chà bá ngập tràn trong nồi, những dĩa rau xanh lè và tươi rói đặt bên cạnh, khiến cho tất cả mọi người phải chảy nước miếng vì đói bụng.

Tất nhiên Tuấn Phong lại khác biệt, anh ngồi bên cạnh thầy Quang và trong khi mọi người đang chầu chực nồi lẩu sôi lên để chiến đấu, thì anh với thầy đã cụng với nhau được hàng loạt ly bia. Hai thầy trò chỉ cần một ít mồi nhắm, như dĩa lạc rang muối hoặc vài cái bánh tráng là có thể lai rai đến tối.

Những ngọn lửa được nhen nhóm bởi những cục cồn, lửa chưa tắt thì lẩu đã xôi. Mọi người vừa dở nắp vung ra, một mùi thơm bay ngập ra không khí làm cồn cào những cái bụng đang đói. Bất chấp ý tứ hay lễ phép, tất cả đều tranh nhau thò đũa vào ăn cắm cúi.

Cô Tuyết thấy những học trò mình như vậy nên chỉ nhìn thầy Quang mỉm cười.

Em không ăn sao. Cô Tuyết nhìn Tuấn Phong.

Dạ không. Tuấn Phong khẽ cười. Để em múc cho cô.

Cô Tuyết quơ tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!