Chương 16: (Vô Đề)

Vẫn mặc bộ áo quần đi học như hôm nào, áo sơ mi trắng và quần đen, Tuấn Phong mang đôi giày đen đi xuống nhà. Tối nay, đêm đại hội văn nghệ của trường sẽ diễn ra, cái đêm mà mọi người háo hức chờ đợi bấy lâu. Tuấn Phong cũng vậy, anh tò mò không biết cô nhóc sẽ đánh đàn và hát bài gì.

Vừa mới bước xuống cầu thang, Tuấn Phong đã thấy Thanh Vân đang đứng trong phòng khách. Cô nhóc mang chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần giả váy màu đen. Mái tóc của cô nhóc được cột lại và xõa một bên vai.

Tuấn Phong khẽ cười. Xem ai kìa.

Thanh Vân nghe thấy nên quay lại, hai má cô ửng hồng, đôi môi thì đỏ thắm, gương mặt cô càng nổi bật và xinh đẹp hơn khi được mẹ trang điểm. Tuấn Phong phải như chết lặng trong vài giây, anh không ngờ Thanh Vân lại xinh đẹp đến mức như vậy.

Tim anh bỗng đập nhanh hơn bình thường, người anh bỗng run rẩy và nín thở khi Thanh Vân mỉm cười.

Anh. Thanh Vân cười tít mắt.

Cố gắng lấy lại bình tĩnh, Tuấn Phong ầm ờ rồi ngập ngừng nói. Ờ, em xong rồi sao.

Dạ. Thanh Vân thấy sắc mặt của Tuấn Phong hơi lạ.

"Anh sao vậy. Bị đau ở chỗ nào sao."

Tuấn Phong nói nhanh. Đâu có đâu. Anh lái sang chuyện khác. Kiệt đâu rồi. Đau tim thì có, Tuấn Phong nghĩ thầm trong đầu.

Thanh Vân khẽ cười.

"Kiệt bảo sẽ xuống giờ."

"Đây, em đây. Làm gì mà nôn nóng vậy." Tuấn Kiệt đi xuống cầu thang nói lớn. Cậu cũng mang quần đen với áo sơ mi trắng như anh mình.

Vì văn nghệ có thể kéo dài tới gần khuya, cộng với việc ăn mặc chỉnh chu, nên Tuấn Phong góp ý cả ba người nên đi taxi cho tiện. Bác Ba tài xế muốn ngỏ ý đưa đi nhưng Tuấn Phong muốn để bác ở với gia đình nên anh từ chối khéo.

Taxi đến, bình thường thì ba người sẽ ngồi chung băng ghế sau, nhưng hôm nay Tuấn Phong vội mở cửa rồi ngồi ở ghế trước. Anh sợ tim mình lại nhảy vọt ra ngoài.

Đại hội văn nghệ được tổ chức tại hội trường nằm ở khu nhà nghệ thuật. Với sức chứa lên đến gần ngàn người, hội trường trông rất to lớn. Tuấn Phong tạm chia tay với hai em mình, anh bước lên chỗ ngồi ở khu vực dành cho lớp mình.

Khối mười hai của anh sẽ ngồi trên cùng và khối lớp mười sẽ ngồi những dãy ghế đầu tiên, nó nằm ở phía sau những dãy ghế dành cho các khách mời VIP, thầy cô và ban giám khảo.

Tuấn Phong bắt đầu lấy máy ảnh nhãn hiệu C ra ngắm thử, đã lâu rồi anh cũng chưa chụp ảnh lại nên anh cần phải thao tác lại cho quen. Gắn ống lens vào, Tuấn Phong đưa máy lên ngắm và điều chỉnh lại cho phù hợp. Nhân tiện anh chụp luôn hình cô nhóc đang ngồi ở dưới.

Tuấn Phong thở dài khi anh chỉ chụp được sau lưng và nửa khuôn mặt của Thanh Vân.

Nhật Thanh hớn hở.

"Woah, máy ảnh xịn ghê ta." Nhật Thanh vỗ vai Tuấn Phong.

"Chút nữa nhớ chụp tôi đẹp đẹp nha."

Tất nhiên rồi.

Tuấn Phong hạ máy ảnh xuống và bấm nút để xem hình mới chụp.

"Mà ông ngồi xa như vậy thì chụp có tới không." Nhật Thanh thắc mắc.

Tuấn Phong quay sang nhìn rồi đưa máy ảnh.

"Thanh nhìn thử là biết liền à."

Nhật Thanh khẽ cười.

"Rõ ghê ta. Tôi không ngờ luôn ấy."

"Nhìn cái lens dài như vậy thì biết rồi, chứ cần gì mà phải hỏi." Như Ý ngồi bên cạnh Tuấn Phong chọc ghẹo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!