Nắng chiếu nhẹ qua những tán cây, những giọt sương trên các phiến lá khẽ rơi xuống, hàng lớp sương mù mờ ảo vây kín trong không gian, Tuấn Phong cảm thấy buổi sáng ở thành phố Đ thật đẹp.
Không như ngày hôm qua, do vừa mới di chuyển lên nên mọi người chưa cảm nhận sâu sắc thời tiết ở trên này. Giờ sau một đêm thì ai nấy đều khoác những lớp áo khoác dày cộm.
Tuấn Phong nhấp nhẹ một chút cà phê sữa nóng hổi mới pha, anh mặc chiếc áo khoác kaki đen, chiếc áo khoác mà cả ba anh em được mẹ mua cho. Bất chợt anh thấy hơi thở của mình phà trong không khí.
Hèn gì mùa này người ta thích lên đây như vậy.
Có cơ hội thì mình sẽ dẫn cô nhóc lên đây chơi mới được. Cô nhóc đã biết mùa đông trên này như thế nào đâu. Ước gì mưa nữa thì tốt, Tuấn Phong nghĩ ngợi.
Hưởng thụ sướng ha.
Nhật Thanh đi tới bên cạnh rồi nhìn anh.
"Ông thích màu đen lắm sao."
Tuấn Phong hiểu ý khẽ cười.
"Áo sơ mi của Phong màu trắng mà."
Trừ cái áo đó ra. Nhật Thanh soi mói cả người Tuấn Phong.
"Giày đen, quần đen, áo khoác đen. Còn cái gì màu khác nữa không."
Tuấn Phong nhìn xuống chân mình. Tất trắng này.
Còn gì nữa. Nhật Thanh nhếch môi.
Tuấn Phong nở nụ cười nham hiểm.
"Còn quần lót màu xám."
Nhật Thanh nhăn mặt.
"Cái ông biến thái này. Mới sáng mà đã nói chuyện dở hơi rồi."
"Ai bảo Thanh hỏi làm gì." Tuấn Phong nháy mắt.
"Lúc tối ông nói chuyện gì mà ôm điện thoại mãi vậy." Nhật Thanh thắc mắc.
Tuấn Phong ầm ờ.
"Thì nói chuyện với bé Vân."
Những lúc buồn tình, nó hay khiến người ta có cảm giác quan tâm và chăm sóc những người thân mình hơn.
Đang nói chuyện thì mọi người khác bắt đầu ra khỏi phòng. Thầy Quang bắt đầu tập hợp mọi người để lên xe. Rút kinh nghiệm ngày hôm qua, thầy Quang và cô Tuyết quyết định bắt cả lớp đi chung với nhau, không cho chia tách thành từng nhóm nữa.
Vừa không quản lý được, lại vừa không truyền bá những kiến thức tại mỗi điểm cho mọi người.
Sau khi ăn sáng xong thì mọi người được đưa đến đồi chè nổi tiếng của thành phố. Đi dọc theo những lối đi, thầy Quang chỉ giới thiệu sơ qua cho mọi người, vì kiến thức của thầy lẫn cô Tuyết ở điểm này đều không nắm được nhiều. Rồi mọi người được cho tản ra trong bán kính khoảng 20m để chụp hình.
Tuấn Phong vừa giơ máy ảnh lên thì vô tình thấy Phương Nhi, cô đang nghe điện thoại. Anh định chụp cô nhưng nghĩ đây đâu phải máy ảnh của mình nên đành thôi. Trong lúc Nhật Thanh đang tìm cảnh để tạo dáng thì Tuấn Phong lại nghĩ vẩn vơ trong đầu.
Chè xanh bên dưới bầu trời, em đẹp rạng ngời khi ở bên anh, Tuấn Phong nghĩ thầm.
Những điểm đến tiếp theo thì cả lớp vẫn đi chung như vậy. Thỉnh thoảng Tuấn Phong thấy Phương Nhi nói chuyện điện thoại với ai đó khá lâu. Mặc dù tự hứa với lòng sẽ làm hòa với Phương Nhi, nhưng khi chuẩn bị chạm mặt thì anh lại vòng đi chỗ khác, hoặc lại kiếm cớ đi tụt lùi lại phía sau.
Anh tìm đủ mọi cách có thể để không đối mặt với cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!