Edit: Lan Anh
Cao phủ.
Cao Viễn đứng dưới hiên nhìn gió tuyết đang gào thét, yên lặng nhìn tuyết không ngừng rơi.
Kỳ Lân thành thành thật thật đi ngủ, đự định đêm khuya sẽ trốn ra, đi bộ qua khu vực phồn hoa nhất Kinh thành, nào biết vừa đẩy cửa ra, thấy thúc công đang đứng ngay cửa ra vào, hắn bị dọa đến nỗi đầu gối cũng muốn mềm.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành.
Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng rất nhanh hắn phát hiện ra thúc công cũng không nhìn thấy hắn.
Thầm thở phào nhẹ nhõm, do dự một chút mới đi ra sau lưng ông:
"Thúc công, trời lạnh như vậy sao người còn đứng trong gió a?"
Cao Viễn ánh mắt vẫn rơi vào trong trời tuyết: Sắp thay đổi rồi.
Thay đổi? Kỳ Lân nhìn tuyết rơi đầy trời, không hiểu nói ra,
"Trời đã lạnh như vậy rồi, còn muốn lạnh hơn nữa sao?"
"Bản vương hỏi ngươi một lần nữa, nhi tử của bản vương ở đâu?"
"Cao tế tửu, bản vương cho ngươi cơ hội cuối cùng, bản vương đếm tới ba, nếu ngươi vẫn không nói ra tung tích nhi tử của ta, ta liền giết tiểu chất tôn của ngươi."
Cao Viễn thần sắc phức tạp mà nhắm mắt lại.
"Chỉ còn hai ngày... Hai ngày nữa sẽ mất tích..."
Thanh âm của ông cực nhỏ, nhưng cũng không thoát khỏi thính lực của Kỳ Lân.
Kỳ Lân buồn bực:
"Cái gì mất tích? Ai mất tích?"
Thúc công gần đây thật kỳ quái.....
Du Uyển là bị tiếng hì hục hì hục như ai đang nhai cái gì đó đánh thức, quay đầu qua nhìn thì thấy trong chăn gồ lên một cục lớn, chính là Tiểu Thiết Đản đang chổng mông lên, nằm sấp trong chăn, tay đang cầm một cái bánh hải đường ngoài giòn trong mềm, từng miếng từng miếng nhét vào trong miệng.
Hắn tự cho là mình không có tạo ra âm thanh lớn, nhưng lại không biết tiếng nhai của mình đã sớm đánh thức Du Uyển.
Du Uyển dở khóc dở cười.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai đêm này nàng mơ mơ màng màng cứ tưởng là tiếng chuột gặm đồ ăn, hóa ra không phải là mơ, cũng không phải chuột nhỏ, mà là Tiểu Thiết Đản ăn vụng.
"Tỷ đã nói đệ bao nhiêu lần, không được ăn đêm, sẽ bị sâu răng đệ không biết sao?"
Du Uyển cất giọng nói, trong chăn liền không còn động tĩnh.
Du Uyển buồn cười:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!