Edit: Lan Anh
Du Phong kéo tay Du Uyển:
"A Uyển, việc này không phải trò đùa đâu, muội không nên vì chỗ đồ muốn đưa cho Tam thúc mà..."
Du Uyển mỉm cười:
"Đại ca yên tâm, chứng bệnh của con ngựa kia muội đã chữa qua, muội tự biết chừng mực mà."
Trị qua? Khi nào? Du Phong mở to con mắt nói.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chính là một năm mà muội rời nhà kia."
Du Uyển vân đạm phong khinh mà nói dối.
Hiện tại đây là lý do hợp lý nhất, Du Uyển thậm chí cực kì cảm kích nguyên chủ đã trải qua đoạn thời gian này, nếu không thật sự không biết nên giải thích thế nào với người nhà những chuyện mà mấy ngày nay nàng đã làm cũng như thay đổi.
Du Phong nghe đến chuyện của năm đó, cảm thấy không nên hỏi tới nữa.
"Lề mề cái gì? Có trị hay không?" Vương dịch sứ không kiên nhẫn mà thúc giục.
Đến đây. Du Uyển đi vào, hướng tới chỗ con ngựa đang nằm tê liệt trên mặt đất.
Đây là một con hãn huyết bảo mã màu vàng, thuộc giống loài trân quý nhất cũng là chủng loại thưa thớt nhất, kích cỡ thì không bằng những con chiến mã, nhưng đường cong căng đầy, cơ bắp cuồn cuộn, lực bộc phát cùng sức chịu đựng đều vượt xa mấy con chiến mã bình thường.
Mặc dù nó nằm ở đó không động đậy được, nhưng vẫn tản ra một cỗ khí tràng của vương giả.
Thật xinh đẹp. Du Uyển đi đến bên cạnh con ngựa, quỳ xuống một gối, lấy bộ đai bó hàm của con ngựa ra.
Thấy nàng lấy bộ đai ra, Vương dịch sứ tim muốn nhảy lên tới cổ họng, hắn vừa gấp vừa hoảng, quên chưa nhắc nàng ta đây là một con hãn huyết bảo mã chưa được thuần phục, nếu không mang đai hàm, nó sẽ cắn người.
Dịch sứ tiền nhiệm chính là bị nó cắn phải đưa vào y quán.
Chỉ khi nào cho ăn bọn họ mới dám gỡ đai ra, nhưng bọn họ phải mặc giáp bảo hộ mới dám đến gần nó, hắn chỉ mới nói chậm có một câu, tiểu nha đầu này liền tháo đai hàm xuống, lại còn bằng tay không nữa chứ, cái này, cái này.....
Vương dịch sứ muốn xông tới lôi Du Uyển lại, đã thấy Du Uyển lấy tay nhẹ nhàng đặt trên đầu con ngựa.
Ngươi lấy đai xuống còn không mau chạy, còn dám ngồi đó mà sờ?
Một màn tiếp theo phát sinh khiến hắn muốn thét lên.
Chỉ thấy con ngựa tính tình tàn nhẫn kia, được Du Uyển vuốt ve một cái, không những không phát cuồng, ngược lại còn dịu dàng ngoan ngoãn mà cọ xát lòng bàn tay của Du Uyển.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành.
Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vương dịch sứ: ...
Du Phong không hiểu về ngựa, còn tưởng nó trời sinh ngoan ngoãn dịu dàng, nên cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, hắn chỉ quan tâm rằng muội muội của hắn có chữa khỏi cho nó hay không thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!