Chiều hôm đó, bà Hoa xin làm nốt bữa cơm tối rồi nghỉ, chắc hẳn còn chưa yên tâm về cô em họ của tôi.
Tôi mặc kệ bà ta vùng vẫy.
Trong lúc cả nhà đang im lặng ăn tối thì cô nhỏ quý hóa của tôi trở về.
Nhìn người phụ nữ ăn mặc diếm dúa trước mặt, tôi không biết mình nên có cảm giác gì.
Rõ ràng bà ấy là kẻ đáng thương trong mắt người khác, nhưng tôi lại không thể thấy thương xót nổi bà ta.
Cô nhỏ đi vào nhà, bà ấy thấy tôi thì có chút ngạc nhiên.
"Minh Nguyện vừa đấy về à? Lâu quá không gặp rồi nhỉ?"
Nói xong liền trực tiếp đi lên phòng, không đợi tôi trả lời, cũng không liếc nhìn Minh Thùy lấy một cái.
Có vẻ như bà ấy đã uống rượu, bước đi có chút loạng choạng.
Tôi lén nhìn về phía Minh Thùy, cô ta lại thở phào một hơi. Mắt cũng đã đỏ lên, nước mắt trực trào nhưng vẫn kiên cường không để rơi một giọt.
Tiếng thở phào có hơi mạnh một chút, cả bố mẹ tôi đều nghe được.
Tôi gào lên trong lòng.
Nữa, nữa, nữa, cô ta lại tiếp tục nữa.
Quả nhiên, bố tôi quay qua vỗ vai an ủi, mẹ tôi thì cầm tay vỗ về cô ta.
Từng thời từng khắc, cô ta đều có thể lợi dụng lòng thương xót của người khác, vô cùng thuần thục.
Tôi ngứa mắt không thèm nhìn thêm, tò mò ngước lên lầu. Thật sự, cô nhỏ ghét Minh Thùy đến vậy sao?
Cô nhỏ của tôi tên Nguyễn Ánh Dương, một cái tên thật tươi sáng, nhưng cuộc đời của bà ấy lại chẳng mấy sáng lạn.
Trước đây khi còn trẻ, bà ấy khá nổi loạn, vì vui chơi quá đà mà bỏ cả thi đại học, lại mang thai ngoài ý muốn.
Cái thai là của một tên ăn chơi lêu lổng, không nghề nghiệp, không học vấn.
Cha đứa nhỏ lại một mực không chịu trách nhiệm.
Bà ấy bỏ qua lời khuyên của gia đình, quyết tâm sinh đứa bé ra với niềm tin mãnh liệt rằng, sau khi có con người kia sẽ hồi tâm chuyển ý, nhưng tất cả không như ý muốn của bà ấy.
Sau khi sinh xong, người đàn ông đó cũng chỉ đến nhìn qua một lần.
Thấy là con gái, ông ta liền không để ý đến nữa.
Cô nhỏ của tôi từ đó tâm lý càng trở nên bất ổn, bà ta trút hết mọi bất hạnh của bản thân lên người Minh Thùy.
Đó cũng là lý do tại sao tôi không thể cảm thông nổi cho bà ấy.
Bà ấy quyết định sinh ra đứa trẻ, nhưng không yêu thương nó gấp đôi để bù đắp khi đứa trẻ không có bố, ngược lại còn ghét bỏ và trút giận lên nó.
Cứ ngỡ có con ngoài ý muốn và quyết định sinh ra là hành động của một người mẹ vĩ đại. Thế nhưng, bà ấy lại làm không đến nơi đến chốn.
Đứa trẻ thiếu thốn tình thương, dần dần chỉ biết ghen tị với hạnh phúc của người khác, tâm lý dần bất ổn, tính cách cũng dần trở nên méo mó.
Có lẽ, điều đó còn độc ác hơn cả việc bà ấy phá bỏ nó khi chưa thành hình.
Thế nhưng, Minh Thùy bất hạnh thì liên quan gì đến tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!