Chương 5: (Vô Đề)

Tôi cố tình nắm thật c.h.ặ. t t.a. y bà ta, bộ móng sắc nhọn ghim chặt vào cánh tay đầy thịt ấy khiến bà ta ta đau đớn gào thét, nhưng tôi chưa bõ ghét nên vẫn không buông tay.

Bố mẹ tôi nghe tiếng động liền chạy từ trên lầu xuống.

Vừa trông thấy cảnh này, ông Hải

- bố tôi nhíu mày. 

Minh Thùy đứng ngay sau họ, vẻ mặt gợi đòn nhìn tôi.

Bố thấy tôi hùng hổ như vậy liền mắng.

"Vừa về đã gây chuyện, mày muốn làm loạn phải không?"

Bà Yến

- mẹ tôi đang định lên tiếng chất vấn lại đột nhiên im bặt.

Tôi khóc, tất nhiên không phải tôi đau lòng đến khóc. Tôi đã quá quen với chuyện này rồi.

Tôi khóc vì đơn giản Minh Thùy thường dùng cách này để lấp liếm, vậy tôi cũng muốn dùng thử thôi. Hiệu quả ngoài sự mong đợi.

"Con vừa rời nhà được mấy ngày bố mẹ đã nóng lòng muốn dọn phòng con thế à? Những mô hình này bố mẹ biết con đã rất vất vả để có được, con trân trọng chúng thế nào, sao bố mẹ lại muốn vứt của con đi?"

Lần này tôi không theo kịch bản mà Minh Thùy bày ra nữa, tôi khóc lóc chấn vấn bố mẹ, tôi muốn để họ hiểu được cảm giác bị oan ức là thế nào.

Quả nhiên, bố mẹ tôi có chút bối rối, Minh Thùy có vẻ bất ngờ nhíu mày.

"Nói gì thế? Ai muốn bỏ đồ của..."

Bố tôi nói được một nửa liền im lặng, ông đã nhìn thấy đống mô hình bị hỏng phía sau tôi.

Lập tức, ông đưa ánh mắt sắc bén nhìn về phía bà Hoa.

Tôi cũng nhìn lại, mặt bà ta đã tái đi.

Không đợi bà Hoa nói thêm điều gì, tôi đi thẳng lên phòng.

Quả nhiên, phòng tôi có dấu vết bị bới tung lên. Đồ đạc lộn xộn, vung vãi xuống cả sàn nhà.

Tôi quay người, tức giận nhìn bố mẹ. Hai người họ có lẽ cũng bất ngờ trước tình cảnh này. Bố tôi bất mãn lên tiếng.

"Bà Hoa, ba làm việc thế này sao?"

Bố tôi làm chủ của một công ty chuyên về thực phẩm, cũng có uy của một người nắm chức quyền. Ông vừa nói to liền khiến bà Hoa sợ hãi.

Bà ta run rẩy nhìn tôi, lại nhìn sang Minh Thùy.

Có lẽ đã nhận được ám hiệu, bà ta liên tục cúi đầu về phía tôi xin lỗi.

"Xin lỗi ông bà chủ, xin lỗi cô chủ, do hôm nay tôi đau lưng, lại nhiều việc quá. Tôi... Tôi chưa kịp lên dọn dẹp phòng của cô chủ, tôi sẽ làm ngay. Cô Nguyện, mong cô bỏ qua cho tôi"

Tôi lại không muôn bỏ qua cho bà ta.

Lúc bà ta cúi người, tôi liền né sang một bên.

"Còn mô hình của tôi thì sao? Sao bà muốn mang đi vứt thế?"

Bà Hoa sửng sốt, khuôn mặt thanh thuần của Minh Thùy cũng sắp không giữ được vẻ hiền lành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!