Chương 14: (Vô Đề)

Tôi chụp bức ảnh người đàn ông kia gửi cho Minh Thùy.

"Biết ông ta không? Nếu cô động vào người đàn ông của tôi. Tôi sẽ khiến cô phải hối hận."

Sau tin nhắn vừa rồi, Minh Thùy không hề nhắn lại thêm điều gì.

Thế nhưng, đến tối tôi lại nhận được cuộc gọi từ Mạnh Kiên và anh trai.

Mạnh Kiên nói chuyện vẫn tỏ ra rất quan tâm, nhưng hắn lại khéo léo âm thầm nhắc nhở tôi nên kiềm chế một chút.

Về phần kiềm chế cái gì, tôi đoán Minh Thùy và hắn đã có cách thức liên lạc với nhau rồi.

Còn về anh trai tôi, anh ta trực tiếp mắng tôi xối xả, nói tôi không biết xấu hổ.

Tôi mất kiên nhẫn cho luôn số anh ta vào danh sách đen.

Gia đình, nếu chỉ khiến bản thân luôn bực bội và khó chịu khi nhớ đến, vậy thì tôi cũng không cần gia đình này nữa.

Mấy ngày sau, Mạnh Kiên đi công tác trở về.

Theo như kiếp trước, sau cuộc gặp mặt với gia đình hắn ra diễn ra khá suôn sẻ, thì trở về sau chuyến công tác này hắn sẽ chính thức cầu hôn tôi.

Chỉ là lần này, mẹ hắn thể hiện ra không thích tôi như vậy, hơn nữa tôi đã tạo cơ hội cho hắn và em họ trà xanh của tôi gặp nhau sớm hơn, không biết Mạnh Kiên sẽ quyết định ra sao.

Mấy ngày nay, hắn liên tục lấy lý do bận rộn để ít liên lạc với tôi hơn, đến ngày mà hắn cầu hôn trong kiếp trước cũng hoàn toàn không có động tĩnh gì.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, vẫn liên tục nhắn tin cho hắn, nhắn đến mức hắn cảm thấy phiền phức phải nói ra.

"Dạo này em sao vậy? Không có việc gì làm hay sao? Nếu rảnh rỗi vẫy thì nên xem lại cách ăn mặc của em đi. Học hỏi em gái của em kìa, cứ tưởng hôm gặp bố mẹ anh em thay đổi rồi, không ngờ vẫn vậy."

Tôi tỏ ra tủi thân.

"Em cảm thấy anh sắp hết yêu em rồi. Em chỉ cảm thấy sợ thôi. Hơn nữa trước giờ anh nói sợ người khác để ý em, muốn em ăn mặc đơn giản thôi sao?"

Như trước đây hắn sẽ ân cần an ủi tôi không nên suy nghĩ như vậy, nhưng lần này Mạnh Kiên chỉ nhắn lại ngắn ngủn một dòng chữ.

Đừng làm loạn nữa.

Tôi cười khẩy, xem lại bộ đồ như tắc kè hoa của Minh Thùy trong ảnh, tên đàn ông đê tiện này còn muốn tôi học theo kiểu ăn mặc của cô ta cơ đấy, hóa ra tầm mắt hắn cũng chỉ đến vậy. 

Tôi quyết định khi gặp hắn càng phải ăn mặc giản dị hơn. Nhắn tin gọi điện càng hăng say hơn.

Chỉ cần hắn thấy tôi phiền phức thì cơ hội cho một người khéo léo hiểu lòng người như Minh Thùy nhảy vào càng lớn.

Tôi cũng bỏ ra số tiền tích góp cả năm đi làm để thuê người theo dõi hai người bọn họ, và cả ông Tài.

Tôi nghĩ, sẽ có lúc ông ta phát huy được tác dụng.

***

Từ ngày tôi sống lại đã trôi qua được hai tháng.

Điều khiến tôi ngạc nhiên là Mạnh Kiên và Minh Thùy đều mới chỉ dừng ở mức nhắn tin qua lại, bọn họ vẫn chưa nhảy bổ vào nhau như suy đoán trước đó của tôi.

Sự kiềm chế của Mạnh Kiên có vẻ lớn hơn tôi nghĩ.

Thế nhưng, hắn cũng lấy cớ công việc thoái thác để gặp tôi ít hơn.

Trong lúc tôi suy nghĩ tìm cách thúc đẩy chuyện này, thì công ty thông báo cho tôi một tin tức. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!