Chương 13: (Vô Đề)

Trước khi đi ra, hắn còn không quên liếc nhìn Minh Thùy, cho cô ta một ánh mắt trấn an.

Mạnh Kiên lái xe đưa tôi về căn phòng thuê.

Dù đã đi được một đoạn khá xa, tôi vẫn có thể nghe được tiếng mắng chửi của bố với theo sau.

"Nhà đang yên ổn, nó về lại quậy tung loạn hết cả lên, đúng là nghiệp chướng."

Tôi mệt mỏi bịt tai lại.

Trên đường trở về, lại một trận im lặng.

Cũng may phòng thuê ở gần, chỉ mất hai mươi phút lái xe là đến. Tôi thật sự sợ cảm giác ngột ngạt này.

Đến trước cổng chung cư, tôi chặn hắn ở bên ngoài.

"Em cần yên tĩnh, anh về đi."

Trước giờ, tôi vẫn không để hắn ở lại qua đêm, thế nên hắn cũng không bất ngờ.

Hắn nắm lấy tay tôi vuốt ve, ánh mắt thâm tình tỏ ra rất đau lòng. Giống như, những ánh mắt cảnh cáo và không hài lòng nhìn tôi trước đó chỉ là ảo giác của tôi vậy.

Hắn nhẹ nhàng an ủi:

"Anh tưởng em sẽ cần ngưởi bên cạnh, anh xin lỗi. Em lên nhà rồi nghỉ ngơi sớm đi."

Tôi rùng mình, cảm giác ghê tởm giống như có ruồi bọ đang bám lên người.

Tôi nhịn cơn buồn nôn đã sắp trào lên trên cổ họng, gật gật đầu tiễn hắn lên xe rời đi.

Nhìn hắn đã đi khuất bóng, tôi lấy khăn ướt lau ra mạnh vào bàn tay vừa bị hắn nắm lấy mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Tôi nhìn lên khu chung cư, thở dài.

Cả thể xác lẫn tinh thần đều đang mệt mỏi, tôi lết từng bước leo lên cầu thang bộ, chật vật mãi mới đến nơi.

Vào đến phòng, tôi mệt mỏi nằm cuộn mình trên giường, nặng nề tiến vào giấc ngủ.

***

Sau cái tát ngày hôm đó, đã nửa tháng nay tôi không không về nhà.

Bố và anh trai tôi cũng không hề liên lạc, tất nhiên vẫn như trước đây, không hề có một lời xin lỗi.

Chỉ có mẹ gọi điện tới, nhưng tôi không nghe máy, bà ấy gọi được hai lần rồi cũng từ bỏ việc liên lạc.

Không thương tâm, cũng không còn oán giận.

Có lẽ, tôi đã quá quen rồi. Hoặc là, tôi đã quá thất vọng về họ.

Lúc này, tôi có thể ra tay đối phó với Minh Thùy mà không còn chút trở ngại tâm lý nào.

Mạnh Kiên lại đi công tác.

Nghĩ tới những ngày không phải diễn kịch cùng hắn, không phải chịu đựng cảm giác ghê tởm từ hắn, tôi liền cảm thấy cuộc sống tốt đẹp hơn đôi chút.

***

Từ sau khi học xong đại học, nhờ tấm bằng xuất sắc cùng năng lực thể hiện lúc đi thực tập, tôi được nhận vào làm việc tại một công ty thuộc top đầu của thành phố. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!