Chương 7: (Vô Đề)

Mắt to trừng mắt lớn ước chừng hai mươi giây, kỳ thật chính là một

"ánh mắt không thể hình dung được" từ đôi mắt to đang đơn phương kinh ngạc mà trừng lớn. Sau đó Lục Bất Phá – chủ nhân đôi mắt to này – mới thoáng tỉnh lại.

"Ngươi là người hay robot?"

Mang Tang Tử tiên sinh không có chút lễ độ hỏi.

Bán diện co rúm: Là người.

"Hô, còn không phải T-800 sao. Ngươi là người thì tại sao mặt và tay lại như vậy?" Mang Tang Tử tiên sinh thực sự không lễ phép hỏi tiếp.

Hiên Viên Chiến liếc mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, không chút tự ti nói:

"Mỗi Mang Tà nhân trên cơ thể đều có những bộ phận bị thiếu hụt, ta chẳng qua không muốn che giấu những chỗ đó lại mà thôi. Thật xin lỗi vì những bộ phận máy móc không được che đậy của ta khiến ngài sợ hãi"

A!

Sau khi nghe xong, mặc kệ trong lòng có bao nhiêu chấn động, ánh mắt Lục Bất Phá vẫn tỏa sáng. Người này thực sự không lễ phép nha!

Hiên Viên Tri Xuân quát lớn:

"Hiên Viên Chiến! Xin chú ý thái độ của ngươi với Mang Tang Tử tiên sinh!"

Hiên Viên Chiến đứng nghiêm: Rõ! Bất quá nửa khuôn mặt nhìn chỗ nào cũng thấy không phải như vậy.

Lục Bất Phá phát hiện đồ chơi tốt. Từ khi hắn tỉnh lại tới nay, ai cũng cung kính, cẩn thận tới cực điểm, tên gia khỏa Hiên Viên Chiến kia đối với sự xuất hiện của hắn không những không quá mức kinh ngạc, ngược lại còn dám vô lễ với hắn.

Hừ hừ, thế nhưng ta chính là tổ tông nha!

"Nè, trừ bỏ mặt và tay ra, ngươi còn thiếu hụt chỗ nào nữa?" Vấn đề thứ ba của Mang Tang Tử càng vô lễ.

Bán diện có chút nhăn nhó.

Lục Bất Phá dám cá, nếu hắn không phải

"Mang Tang Tử tiên sinh", chắc chắn sẽ bị tên kia đánh cho thành tổ tông thứ thiệt. Khán giả xung quanh bảo trì yên lặng, ai cũng nhìn ra được Mang Tang Tử tiên sinh phi thường hứng thú với Hiên Viên Chiến.

Luôn bị thằng cháu mình làm tức chết đi được, Hiên Viên Tri Xuân ở trong lòng mở hội: ta không tin không có ai trị được ngươi.

"Nè, ngươi còn thiếu hụt chỗ nào nữa?"

Đây gọi là xát muối vào vết thương, hay là không biết sống chết.

Bán khuôn mặt bỗng nhiên bình tĩnh, Hiên Viên Chiến không một chút cảm xúc nói:

"Mang Tang Tử tiên sinh, ta tên Hiên Viên Chiến chịu trách nhiệm bảo vệ ngươi chứ không phải"Nè

", ngoài má trái cùng tay phải, còn có cẳng chân phải, chân trái, bốn cái xương sườn, lá phổi phải của ta đều bằng máy."

Wow, nhiều ghê Bất lịch sự hết nói nổi.

Hiên Viên Chiến nhìn thẳng phía trước, không đáp lại.

Trêu chọc đủ rồi, Lục Bất Phá đứng dậy đi đến trước mặt Hiên Viên Chiến, không so sánh thì thôi, so rồi mới hết hồn, hắn chỉ cao hơn thắt lưng người ta có chút xíu.

"Ngươi cao bao nhiêu?"

Cổ cũng đã ngước lên hết cỡ, chuyện này thật rất buồn bực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!