Chương 42: (Vô Đề)

Một mảnh im lặng bao trùm toàn bộ bên trong phòng ngủ, cho dù đang đứng, hay ngồi trên giường, đều nín thở tập trung tư tưởng, không dám phát ra nửa điểm âm thanh. Ánh mắt mọi người đều dừng tại mỗi nét bút hạ xuống, từng nét từng nét hình thành nên một bước tranh sơn thủy.

Nhưng có một tầm mắt chậm rãi chuyển dời từ bức tranh lên tác giả. Hắn nhìn chăm chú nét mặt nghiêng nghiêng của Lục Bất Phá, gương mặt vốn luôn nghiêm túc lúc này phá lệ nhu hòa, thậm chí…  có nguy cơ chuyển sang trạng thái si ngốc.

Mà một người khác cũng chậm rãi đem tầm mắt chuyển qua trên người Lục Bất Phá, không thể che dấu nội tâm kích động cùng kính nể, nhịp tim cùng hô hấp có chút dồn dập.

Lục Bất Phá không hề phát hiện các loại ánh mắt phức tạp dừng ở trên người hắn. Bức họa này không chỉ là một phần lễ vật, còn bao hàm cả lời xin lỗi  nồng đậm của hắn.

Để chuẩn bị cho việc xuyên qua, mẹ buộc hắn học đủ thứ từ đông sang tây, hiện tại hắn lại cảm thấy mẹ đã nương tay nhiều, sao không bắt hắn học thêm nhiều món nữa chứ. Hắn còn chưa có học điêu khắc, hay châm cứu trong y học cổ truyền, mà điều quan trọng nhất chính là hắn chưa học nấu ăn.

Nấu cho Pha

-ra

-ông một tô chân gà hầm hẳn cũng có thành ý đi.

Thời gian dần trôi qua, nhưng những người có mặt đều không hề hay biết, không rõ là ai mở cảm ứng đèn lên, bọn họ mới phát hiện bầu trời bên ngoài đã tối đen. Mà người đang quỳ rạp trên mặt đất không hề phát hiện, động tác trên tay không hề tạm dừng.

"Hiên Viên Chiến, nước."

Đột nhiên, hắn ra tiếng. Người bị gọi đích danh trong mắt liền hiện lên ánh sáng, bước đến bên cạnh hắn, đưa ly nước qua.

Lục Bất Phá uống vào một ngụm, không nuốt xuống, mà phun lên tấm vải. Phun được nữa chén, hắn đem phần còn lại một hơi uống hết, mới liếm liếm khóe miệng:

"Ngươi thông báo cho Pha -ra -ông, hai tiếng sau ta đến bái phỏng."

Được.

"Lại cho ta một ly nước đầy."

Được.

Hiên Viên Chiến đứng lên đi rót nước, Lục Bất Phá tiếp tục cuối đầu vẽ tranh. Hành động tương hỗ giữa hai người hoàn toàn tự nhiên, trên mặt Hiên Viên Tri Xuân hiện lên nét tự hào, có người trong mắt còn lộ ra nồng đậm hâm mộ.

Âu Dương Long liếc nhìn Thượng Quan Nông cùng Tư Không Vô Nghiệp một cái, rồi cùng tầm mắt Tư Không Vô Nghiệp ở trên không Đùng đoàng hai cái mới thu hồi. Cả hai đều không vừa mắt đối phương, không tại sao cả, chỉ là không vừa mắt.

Hiên Viên Chiến rất nhanh trở lại, uy Lục Bất Phá uống nước xong, thấy hắn yên ổn vẽ tranh, mới đứng lên quay về chỗ cũ tiếp tục nhìn chăm chú, thỉnh thoảng phiêu mắt nhìn Thượng Quan Nông. Đối phương ôn nhu cười cười khi tầm mắt cả hai chạm nhau, hắn liền khôi phục âm trầm.

Từ giờ trở đi, hắn chính thức xem Thượng Quan Nông không vừa mắt.

"A ── cuối cùng cũng xong rồi." Đem bàn chải vất qua một bên, Lục Bất Phá vươn người duỗi thắt lưng. Có người tiến lên, hắn vội vàng nói:

"Đừng lại đây! Còn chưa khô đâu." Người tới gần lập tức lui trở về.

Hai chân run lên, cánh tay ê ẩm, Lục Bất Phá lấy ngón tay chấm thuốc màu đen, rồng bay phượng múa ở góc bên phải viết xuống đại danh của mình, còn có một hàng chữ nhỏ:

"Tặng Pháp Lý Bố Pha -ra -ông, biểu đạt sự cảm tạ đối với ngài".

Thấy hắn lấy tay ngón tay viết, tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, quá thần kỳ!

Toàn bộ đã xong, Lục Bất Phá giương mắt xem xung quanh, tốt lắm, thời điểm cũng không sai lệch. Miễn cưỡng đứng lên, thân thể hơi lảo đảo liền được một người vững vàng đỡ lấy, hắn cười nói: Cám ơn.

Người nào đó với hai mắt si mê chỉ cười cười, khi đối phương đứng vững mới buông tay ra. Người chậm chân hơn cắn răng bước từng bước đi tới, đỡ lấy Lục Bất Phá:

"Ta dìu ngươi đi rửa tay."

"Đói chết ta rồi, đi chuẩn bị cháo cho ta đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!