Không trung chợt truyền đến tiếng gầm, Lục Bất Phá vọt nhanh một bước tiến tới sát cửa sổ, Hiên Viên Chiến tự động đem quang xa kính đưa tới trong tay hắn.
Charlie King cùng Biệt Lâm không hưng phấn giống Lục Bất Phá, đối với bọn họ hứng thú dành cho Lục Bất Phá vượt xa so với Hàn Cát nhân.
Âm thanh ầm ầm vang lên càng ngày càng rõ ràng, khi một chiếc phi thuyền dẹp màu trắng chậm rãi đáp xuống, Lục Bất Phá dán cả người lên cửa sổ, nhìn chiếc phi thuyền trên không trung trước mặt hệt như một món đồ chơi thú vị!
"Oa, đó là phi thuyền của Hàn Cát nhân sao? Đẹp quá! Thật quá rung động! Oa! Oa!"
Hiên Viên Chiến ôn hoà nói một câu:
"Phi thuyền của chúng ta so ra không kém hơn của bọn họ."
"Khi nào thì ngươi mang ta đi xem? Ta có thể ngồi một chút hay không?" Lục Bất Phá lập tức quay đầu hỏi, trong mắt tràn đầy những trái tim trái tim phấn hồng nha.
Có thể.
"Hiên Viên Chiến! Ngươi đủ nghĩa khí!" Hung hăng vỗ Hiên Viên Chiến một cái, Lục Bất Phá lại dán vào cửa sổ.
"Trời ạ, trời ạ, phi thuyền từ trên trời rớt xuống, là một phi thuyền chân chính. So với lúc ta ở trong"Hy vọng
"cảm giác còn chân thực hơn. Biệt Lâm, Hàn Cát nhân đến đây chỉ trên chiếc phi thuyền đó thôi sao?"
Biệt Lâm lập tức nói:
"Đây là một trong những phi thuyền của hội đồng trưởng lão Hàn Cát tinh. Người đứng đầu đoàn viếng thăm chính là một trong ba vị Hàn Cát Tinh đại trưởng lão – Pháp Lý Bố Ngõa Kỳ Tô, là vị trưởng lão quản lý chế độ phân công. Hai vị còn lại quản lý hội nghị và quân đội."
"A? Lại là Ngõa Kỳ Tô? Ta nhớ nữ vương Hàn Cát tinh cùng Đại chủ tế đều mang họ này, chẳng lẽ họ là người một nhà?"
Ngõa Kỳ Tô
"theo cách giải thích của Hàn Cát ngữ có nghĩa là ý chí của thần, nữ vương Hàn Cát Tinh, đại chủ tế cùng ba vị Pharaoh là những người có địa vị tối cao trong toàn thể Hàn Cát Tinh hệ, bọn họ đều lấy họ"Ngõa Kỳ Tô
". Trước khi mất năm người này sẽ tự chọn người thừa kế cho mình, sau khi qua đời bọn họ mới có thể khôi phục lại họ lúc đầu, có ý nghĩa sâu xa là trở lại là chính mình khi trở về bên người thần."
"Nga, là như thế này a."
Lục Bất Phá thụ giáo, quả nhiên nghe Biệt Lâm giảng thú vị hơn nhiều so với mấy bản văn tự buồn tẻ kia.
"Ai…? Sao nửa ngày rồi mà Hàn Cát nhân còn chưa chịu ra a?" Chỉ thấy nhóm người chủ tịch quốc hội Bạch Thiện tiếp đón chờ ở chỗ ra vào phi thuyền, mà không thấy cửa mở.
Biệt Lâm lắc đầu thở dài:
"Đây là lý do tại sao chúng ta không thích Hàn Cát nhân?"
Hử? Sao vậy?
Biệt Lâm úp úp mở mở:
"Tiểu Phá ngươi tiếp tục xem sẽ biết."
Được rồi. Lục Bất Phá đơn giản ngồi trên mặt đất, kiên nhẫn chờ đợi.
Một phút trôi qua, hai phút, ba phút… Đợi khoảng hai mươi phút, vẫn không thấy bất cứ động tĩnh nào của Hàn Cát Nhân, Lục Bất Phá trở nên mất kiên nhẫn, hắn ghét nhất phải chờ đợi người khác.
"Bọn họ đang làm cái gì? Sao lâu như vậy còn chưa chịu ra?"
Biệt Lâm vùi đầu sửa sang lại Mang Tang Tử trích lời, đầu không nâng mà nói:
"Ít nhất còn phải hai mươi phút nữa bọn họ mới ra. Hàn Cát nhân cho rằng chờ đợi là mỹ đức, chỉ người có thể kiên nhẫn chờ tiếp đón, mới chính là người được Tu Chuyên thần chiếu cố, bọn họ mới có thể cùng đối phương tiến thêm một bước liên hệ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!