"Hừ! Có cái gì giỏi chứ. Cứ to lớn thì rất giỏi sao? Trời sập xuống người đầu tiên bị đè chết chính là mấy cái bự như thế." Theo cửa sổ buồng vệ sinh nhảy xuống, Lục Bất Phá đang núp trong bụi cỏ căm giận mà lầm bầm lầu bầu, "Ai thích sự bảo vệ của ngươi chứ, không có ngươi ta sống mới được tự do.
Ta học hơi chậm, ngươi không kiên nhẫn được một chút sao? Tuổi của ngươi cũng có thể làm cha của ta, vậy mà từ đó đến giờ cũng không nhường ta cái gì, này cũng không tính đi, ta đại nhân đại lượng không cùng ngươi so đo, hừ, ngươi còn càng ngày càng quá đáng.
Sớm biết rằng ngươi đáng giận như thế, ta cứ mặc cho ngươi mỗi ngày đều kích động vì bài thơ ngu ngốc kia đi. Trong đầu của ngươi căn bản không có tồn tại ý thức tri ân báo đáp mà, chỉ biết lấy oán trả ơn."
Trên mặt đất vẽ vòng nguyền rủa người nào đó, Lục Bất Phá chờ trời tối hẳn. Hắn biết chung quanh đều có người giám thị hắn, có thể trốn ở chỗ này không bị phát hiện là hắn đã hảo mệnh lắm rồi, chỉ khi trời tối mới có thể đi khỏi.
Lần này cho dù nói cái gì hắn cũng không ở lại chỗ này nữa, hắn phải về nhà. Nhưng mà chuyện trọng yếu chính là, từ lầu hai nhảy xuống, hắn bất hạnh mà bị trật chân.
"Ai… Làm thế nào mới có thể về nhà đây?"
Lục Bất Phá lại thương cảm, giây tiếp theo, hắn bật người tỉnh táo đứng lên,
"Mặc kệ bằng cách nào cũng phải rời khỏi đây trước. Nơi này căn bản không phải địa phương ta nên tới."
Tuy trong lòng vẫn còn chút áy náy với nhóm người Charlie King, nhưng vừa nghĩ đến cái tên đại ngốc kia, một tia do dự cuối cùng của Lục Bất Phá lập tức biến mất.
Xoa bóp mắt cá chân phải đã muốn sưng phù lên, Lục Bất Phá ủy khuất cực kỳ. Hắn muốn về nhà, hắn nhớ cha mẹ, còn có Hác Giai, hắn nhớ tất cả. Hắn muốn ăn cơm mẹ nấu, muốn cùng bạn đi xem phim, chơi điện tử, muốn… Lau nước mắt, Lục Bất Phá càng không ngừng hút cái mũi.
Tuy rằng người nơi này trừ bỏ tên đại ngốc kia đều đối với hắn tốt lắm, nhất là Charlie King mụ mụ, nhưng mà, nhưng mà nơi này không phải nhà của hắn, hắn nhớ nhà.
Ngửa đầu nhìn hành tinh vẫn như cũ treo trên cao, đó chính là mặt trời của Mang Tà tinh, cũng chính là trung tâm của cả chư tinh hệ này ── Lục Bất Phá rụt lui vào góc tường.
Từ đây vào thành phố còn đến bảy tám tiếng đi bộ, Lục Bất Phá càng thương tâm hơn khi nghe tiếng bụng mình biểu tình kêu ầm ĩ, hắn nhất định phải về nhà mà.
Cúi đầu không thèm nhìn bầu trời nữa, Lục Bất Phá đang đói rã ruột cúi đầu ngủ gục, đột nhiên chung quanh tối sầm lại, hắn chớp mắt, chẳng lẽ đã tối rồi?
Vui vẻ ngẩng đầu, Lục Bất Phá hét lên A!một tiếng, phản xạ thân thể tính đứng lên chạy trốn.
A! Lại một tiếng hét thảm thiết vang lên, Lục Bất Phá bị người bắt lấy, tiếp theo thân thể hắn bay lên không, bị khiêng lên vai.
"Buông ta ra! Buông ta ra! Tên đại ngốc này! Đại hỗn đản! Ta không muốn gặp lại ngươi."
Ai đó đang khiêng Lục Bất Phá xoay người nhanh chóng bước đi, không thèm để ý đến hắn đang giãy giụa cùng chửi bậy. Dù sao lực đạo Lục Bất Phá đối với hắn mà nói chỉ như gãi ngứa, không có cảm giác.
"Hiên Viên Chiến! Tên đại ngốc nhà ngươi! Buông ta ra!"
Vừa thấy được người này, Lục Bất Phá đang còn một bụng ủy khuất cùng thương cảm, lại nhớ nhà, nháy mắt tiêu tan. Cừu nhân gặp mặt, hết sức đỏ mắt.
Hiên Viên Chiến khiêng hắn đi ra, vài bước đi đến trước một cánh cửa, liền một cước đá văng. Phòng trong tập hợp rất nhiều người đang lo lắng chờ đợi tin tức Mang Tang Tử đồng thời cả kinh, lập tức hướng chỗ phát ra âm thanh nhìn lại.
Tiểu Phá!
Hiên Viên quân sĩ!
"Hiên Viên Chiến! Ngươi buông ta ra!"
Đã trở lại đại bản doanh, Lục Bất Phá không chút sợ hãi mà quát, nào biết, chư vị quan lớn hoàn toàn bị một quân sĩ đẳng cấp thấp nhất Hiên Viên Chiến làm lơ, khiêng Lục Bất Phá thẳng lên lầu.
Động tác nhanh nhẹn bỏ rơi truy binh phía sau, Hiên Viên Chiến đem Lục Bất Phá khiêng vào một gian phòng nào đó, khóa trái cửa lại. Cánh cửa phòng ngủ của hai người đã bị hắn đá hư vẫn chưa sửa chữa lại.
"Hiên Viên Chiến! Lần này ta sẽ nói với Chủ tịch quốc hội Bạch Thiện đem ngươi lưu đày đến một hành tinh nào đó, cho ngươi hít bụi mà sống!"
Lục Bất Phá còn đang kêu gào đã bị Hiên Viên Chiến quăng cái bịch lên giường, làm hắn ê ẩm cả mông. Lửa giận ứa ra hắn ngửa đầu kênh lại, Hiên Viên Chiến từ trên cao nhìn xuống, bán khuôn mặt than mà nhìn hắn.
Bị nhìn đến chột dạ lại phẫn nộ, Lục Bất Phá xoay người, tha cái chân bị thương đến cuối giường. Ai ngờ, hắn còn chưa ngồi vững, chân phải liền bị người cầm lấy, hắn bị kéo trở về.
Ây da! Buông ra!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!