Đây chính là
"Tự tạo nghiệt nên không thể sống" sao? Lục Bất Phá khóc không ra nước mắt mà trừng trứ tờ giấy trắng trước mặt, lật ngón tay lên đếm đếm: 1, 2, 3, 4… Ô ô ô, hắn phải làm thơ cho những mười ba người lận, trong đó có 3 người vừa mới biết sự hiện hữu của hắn, chính là con của bộ trưởng tổng hợp lại bộ Thượng Quan Tùng Phong ── phó bộ trưởng tổng hợp lại bộ Thượng Quan Thủ ; cùng với hai người con trai của viện nghiên cứu sở trường Âu Dương Tu ── trưởng phòng cơ giới Âu Dương Xích Thủy cùng trưởng phòng thiết giáp Âu Dương Xích Hoa.
Ô ô ô, mệnh của hắn sao lại khổ như thế chứ? Lục Bất Phá nhào nặn một đầu tóc dài của mình thành bánh quai chèo*, trốn trong thư phòng mà buồn bực. Tại sao, đây là tại sao, tại sao hắn chỉ tính trả thù tên Hiên Viên Chiến kia một chút thôi, kết quả lại tự mình rước lấy phiền toái, 13 bài thơ a.
Kia là một đôi mắt đầy chờ mong nhìn hắn, kia là một gương mặt tràn đầy khẩn cầu đối diện với hắn, hắn thật sự không thể nói lên từ không mà, kết quả chính là hắn ở trong này vắt hết óc, làm cho mình sớm mọc ra tóc bạc a.
Tờ giấy trắng đặt trên bàn nữa ngày vẫn hoàn giấy trắng, Lục Bất Phá căm giận ném bút, đều là tên Hiên Viên Chiến kia hại hắn thê thảm như thế. Nếu không phải hắn đem năm bài thơ kia gửi đi, sao có mười ba người chạy đến muốn hắn tặng thơ chứ, hắn cũng không phải Lý Bạch nha.
Càng nghĩ càng phẫn nộ, càng nghĩ càng không cam lòng, Lục Bất Phá mang một đầu bánh quai chèo nặng nề mở cửa thư phòng ra. Tốt lắm, ngoài cửa không còn ai, xem ra bọn họ muốn lưu lại cho hắn không gian yên tĩnh.
Cố ý bước đi ra tiếng, Lục Bất Phá vào phòng ngủ, quả nhiên, Đại ngốc mãng phu kia đang ở bên trong. Bất quá hắn đang làm cái gì vậy nhỉ? Chỉ thấy Hiên Viên Chiến ngồi ở trước chiếc bàn nhỏ trong phòng, bảo trì một loại tư thế thực sự thành kính mà viết chữ.
Ngay cả hắn tiến vào cũng không quay đầu lại liếc một cái. Lục Bất Phá đi vào, vừa thấy liền sửng sốt.
Hiên Viên Chiến đang viết bài thơ đại ngốc kia. Từng nét từng nét cẩn thận viết xuống. Bên cạnh còn rất nhiều tờ giấy đều viết bài thơ đó.
"Uy, Hiên Viên Chiến ngươi đang làm gì vậy?"
Phẫn nộ biến thành tò mò, Hiên Viên Chiến viết chữ xấu thật.
"Đem bài thơ ngươi làm cho ta viết lại". Hiên Viên Chiến không quay đầu lại nói, động tác trên tay vẫn tiếp tục. Lục Bất Phá leo lên giường ngồi, cũng dễ nhìn hơn.
"Vậy ngươi viết nhiều như thế làm gì? Muốn bán sao?"
"Chữ viết của ta không được tốt".
Hiên Viên Chiến không đầu không đuôi trả lời.
"Chữ của ngươi quả thật rất xấu". Lục Bất Phá nhân cơ hội bỏ đã xuống giếng, hỏi:
"Ngươi viết thơ thuận tiện luyện chữ?"
Hiên Viên Chiến cuối cùng bỏ xuống giương mắt nhìn hắn:
"Chữ của ngươi rất khá. Thơ nên dùng chữ đẹp như vậy để viết". Hắn nhìn thấy những bài thơ Lục Bất Phá viết cho người khác, lần đầu tiên hắn thấy được nét chữ đẹp như vậy.
Lục Bất Phá lại sửng sốt, không chỉ sửng sốt, trong lòng còn dâng lên một cổ cảm giác quái dị. Áp chế cái loại xúc động này, hắn lại hỏi:
"Nếu để lưu giữ, không phải chỉ cần đưa vào bản thông tin quang điện của ngươi là được rồi sao? Trừ bỏ Biệt Lâm kỳ dị kia thường dùng bút viết, trên cơ bản hiện tại các ngươi không cần dùng giấy bút mà?".
Không. Biểu cảm trên nửa gương mặt là kính sợ,
"Đây là thơ, là thơ thuộc về ta, nhất định phải dùng bút viết xuống. Ta không chỉ muốn viết xuống lại, còn muốn treo trong phòng của ta, thời khắc nhắc nhở mình không được buông thả, không thể phụ lòng ngươi đã làm cho ta bài thơ này".
Lục Bất Phá cứng cả mặt, cái loại cảm giác quái dị không thể áp chế được mà ào ạt trào ra. Hắn chỉ là từ trong mấy trăm bài thơ Đường Tống quen thuộc chọn đại một bài, sau sửa đổi vài chỗ lại biến thành chính mình sáng tác.
Hắn không thể lý giải được thái độ đối với thơ của Hiên Viên Chiến và những người khác, nhưng tựa hồ hắn hơi hiểu được.
Tiểu Phá.
Hiên Viên Chiến lần đầu tiên chính thức kêu tên của Lục Bất Phá, làm hắn hơi chột dạ.
Làm…làm gì a. Lục Bất Phá căng thẳng mở miệng, ngôn ngữ đều rối loạn A, làm cái gì?
Cám ơn ngươi. Bán khuôn mặt vô cùng chân thành, Lục Bất Phá liền bị cảm giác quái dị trong lòng bao phủ cả người, lúng túng mà níu chặt lấy tóc, hắn nói quanh co:
"A, không …không cần khách khí".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!