Chương 13: (Vô Đề)

Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ bị mẹ mình khi dễ ra, chỉ có hắn khi dễ người khác. Vậy mà bây giờ, hắn không chỉ bị một tên mặt than so với T-800 còn khó nhìn hơn làm cho nhục nhã thế này, chẳng những vậy còn bị người ta bôi kem đánh răng đầy cả mặt (hắn đã quên là hắn muốn bôi kem lên đầu người ta trước).

Lục Bất Phá thật sự rất rất phẫn nộ a, rất thương tâm a, rất ủy khuất a.

"Tiểu Phá, ngươi đừng khóc nữa mà, mở cửa ra đi". Charlie King vẫn mặc đồ ngủ đứng trước buồng vệ sinh không ngừng gõ cửa. Nhưng người bên trong vẫn đang khóc, không có động tĩnh gì.

Biệt Lâm, Thẩm Dương, La Bác cùng với Gollum đều ở bên ngoài trái một tiếng phải một tiếng mà khuyên người bên trong mở cửa, nhưng bọn hắn chỉ có thể ngẫu nhiên nghe được tiếng khóc gọi ở bên trong: Ta phải về nhà!.

Đầu sỏ gây nên hiện trạng này – Hiên Viên Chiến lại bị Tổng chỉ huy quân đội Hiên Viên Tri Xuân triệu hồi tới bên trong phòng họp tạm thời tại lầu một mà giáo huấn. Lúc này đây Hiên Viên Chiến không có vì chính mình mà biện giải, bởi vì vô luận hắn giải thích như thế nào thì người sai cũng là hắn.

Làm cho Mang Tang Tử tiên sinh khóc, đây chính là trọng tội trong hiến pháp bí mật của liên bang, cho nên hắn không giải thích. Bị mất chức cũng tốt, lưu đày cũng tốt, Hiên Viên Chiến thẳng lưng đứng tại chỗ chấp nhận nghe quan lớn khiển trách.

Sự tình tại sao lại phát triển đến như thế này?

Chúng ta hãy quay về một đoạn thời gian trước đó xem sao. Khoảng nữa tiếng trước, khi mà tuýp kem đánh răng trên tay Lục Bất Phá chỉ cách tóc của Hiên Viên Chiến còn 0,01 thước, trong nháy mắt lúc kem sắp rơi xuống, thân là tiền đội trưởng đội đặc nhiệm Hiên Viên Chiến hiển nhiên sẽ nhận ra nguy hiểm, thân thể phản xạ đánh trả, đem kẻ muốn đánh lén hắn kiềm trụ dưới thân trong tích tắc, làm cho đối phương không thể phản kháng.

Mà cái kem đánh răng màu đỏ cũng hảo xảo bất xảo* rơi ngay trên mặt tên địch nhân kia, giống như bị sốt cà chua văng đầy cả mặt mũi. Đương nhiên, trong đầu Hiên Viên Chiến không có từ sốt cà chua này.

Tóm lại, chính là một vệt kem màu đỏ chỉnh tề kéo dài tại đuôi mắt trái một đường chen chúc tới khóe miệng bên phải của hắn.

* Nguyên văn : thật vừa đúng lúc.

Aaaa!!!.

Lục Bất Phá kêu thảm một tiếng, bị Biệt Lâm đang rình trộm ngoài cửa nghe được. Liền nhanh chóng nhấn ngay nút báo động nguy hiểm bên người, khiến cho tiếng chuông chói tai vang lên inh ỏi khắp tòa nhà.

Gollum tỉnh, Charlie King tỉnh, La Bác tỉnh, Thẩm Dương tỉnh, đến cả hàng xóm của Lục Bất Phá là Hiên Viên Tri Xuân lão bá, Hiên Viên Phá Trận cùng Hiên Viên Phá Quân hai vị thúc thúc cũng tỉnh.

Nhưng sự kiện tối trí mạng, tối sai lầm chính là Biệt Lâm không chỉ ấn nút cảnh báo, còn đạp cửa xông vào. Hắn thấy được trên mặt vị Lục mỗ nhân dính đầy loại kem đánh răng màu đỏ kia, còn có trên tay hắn đang cầm tuýp Sốt cà chua còn đang chảy ra, rất nhanh sau đó, người thứ hai xông tới chính là Charlie King, La Bác cùng Thẩm Dương cũng nhìn thấy hiện trường vụ án.

Lục Bất Phá còn chưa kịp phi tang chứng cớ làm cho mình trở thành người bị hại, đã bị người khác thấy được bộ dạng lúng túng của mình, thử hỏi hắn còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa chứ, hắn sẽ không còn là Lục Bất Phá nữa, hắn sẽ là Lục Bất Lập* a.

(* Lục Bất Lập:

Lục không đứng thẳng.)

"Ô ô… Ta phải về nhà… Mẹ, ta phải về nhà..".

Ngồi uốn người tại bên trong trứng gà mà khóc sướt mướt, Lục Bất Phá đỏ bừng cả mặt, càng nghĩ càng không cam lòng, càng nghĩ càng mất mặt a. Không chỉ không hại được tên mặt liệt Hiên Viên Chiến kia, mà còn làm mình bị kéo theo, mất mặt cũng đành quăng xuống địa cầu vậy.

Lau lau gương mặt đã nhanh chóng khô của mình, Lục Bất Phá tiếp tục khóc tức tưởi, hắn phải tìm cơ hội gỡ lại chút mặt mũi, bằng không sau này sao có thể làm tổ tông của người ta được chứ.

Lát sau, nghe nhóm Charlie King đang lo lắng gọi bên ngoài, Lục Bất Phá cuối cùng sinh ra một chút áy náy. Quệt chút nước vào dưới mắt, nhìn vào gương xem thử đã chùi sạch kem đánh răng chưa, hắn mang theo gương mặt nước mắt ràn rụa mà mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Charlie King mụ mụ liền lo lắng mà khom lưng xuống:

"Tiểu Phá, lần tới đừng nhốt mình trong phòng khóa lại, ta rất lo lắng cho ngươi".

"Tiểu Phá, ta cũng rất lo lắng".

La Bác, Thẩm Dương cùng Biệt Lâm nói theo.

Sự áy náy trong lòng Lục Bất Phá bây giờ không còn là một chút nữa, mà đang từ từ phát triển lớn lên. Hắn hút hút cái mũi:

"Không có việc gì, ta chỉ nhớ người thân mà thôi. Ta nhớ nhà, nên muốn cùng Hiên Viên Chiến tâm sự, nhưng hắn đã ngủ, ta chỉ muốn cùng hắn đùa một chút, ai dè hắn lại tưởng thật cơ chứ". 

Charlie King mụ mụ thực sự mất hứng mà nói: "Một lát nữa ta sẽ trình báo chuyện này lại với Hiên Viên đại tướng. Hiên Viên thượng tá làm hộ vệ của ngươi, không những không làm đúng chức trách, ngược lại luôn làm cho ngươi khóc.

Ủy ban cùng bộ quốc phòng phải hảo hảo kỷ luật Hiên Viên thượng tá một chút, đội đặc nhiệm trên phương diện kỷ luật không có điểm gì đáng nói

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!