Trời mưa càng ngày càng to.
Hai người không có việc gì làm thì sẽ làm cái gì?
Chu Khang ăn cơm ngủ cho Tam Bảo ăn.
Tướng quân ăn cơm 'ngủ' đánh Tam Bảo.
Tháng ngày cứ như vậy tẻ nhạt từng ngày trôi qua.
Một cơn mưa này rơi xuống tới hơn nửa tháng mới dần dần ngừng lại.
Nhìn thấy hai ông mặt trời một lớn một nhỏ đã lâu không gặp, Chu Khang rất muốn khóc.
Đậu má, mùa mưa quá khó khăn, không thể chịu đựng được nha, anh zai Chu đều sắp mốc meo giống như gạo và bột mì rồi!
Mông Khác đứng một lúc ngoài cửa hang, hé mắt nhìn xuống núi đá.
Chu Khang ôm gốc cây nắm đuôi Tam Bảo tha thiết chờ mong nhìn xuống.
Ai, ngoại trừ đi vệ sinh, anh zai Chu đã hơn nửa tháng không ra khỏi hang, ngay cả đi xè xè cũng là đứng ngay ngoài hang động giải quyết, cứ sinh hoạt như vậy thì sao mà chịu nổi.
Có thể khiến anh đây uất ức chết!
Tam Bảo cọ cẳng chân Chu Khang, cũng híp mắt nhìn xuống.
Mưa rơi là nó đã bị mang lên núi đá nuôi, lúc trước còn có dây leo trói chặt, về sau đã thả ra, chỉ để lại một cái dây vòng trên cổ, do núi đá quá dốc, nên không thể tự xuống được, hiển nhiên cũng đã bị nhốt buồn gần chết.
Qua hồi lâu Mông Khác mới ôm Chu Khang đi xuống, Tam Bảo là tiện thể bị xách xuống.
Một mảnh đất hơn trăm mét nho nhỏ bị dây leo sắt bao lại đã không còn nhìn ra hình dáng gì nữa, cỏ bên trong mọc cực cao, cây thấp nhất cũng phải tới một mét.
Chu Khang được đặt dưới gốc cây đại thụ mọc tại chính giữa mảnh đất, hiển nhiên nơi này vừa được dọn dẹp ra, khắp nơi tràn ngập mùi hương của cỏ xanh vừa bị cắt, rất dễ chịu.
Tam Bảo vừa chạm đất cái là vui mừng đến phát điên chạy mất.
Mông Khác tiếp tục dọn dẹp số cỏ mọc cao lên bên trong tường dây leo.
Chu Khang kiểm tra qua mấy cái chuồng nuôi gia súc, lại cho ăn chút đồ ăn, sau đó bắt đầu kiểm tra cẩn thận và gia cố tường vây dây leo.
Kiểm tra tới một góc phía Tây, ngây ngẩn cả người.
Tam Bảo lại bị mắc trên tường dây leo, lỗ hổng không lớn, cũng không biết cái đầu to như vậy là làm thế nào nhét vào được, hiện tại đang liều mạng giãy giụa rút đầu ra khỏi tường dây leo.
Ghìm, ghìm chết báo rồi!
Quái thú nhỏ cứu mạng! Báo săn Tam Bảo hướng về phía Chu Khang vung vẩy móng vuốt, nhìn qua sắp lật mắt trắng dã.
Chu Khang vội vàng thả xuống con báo ngốc nhà bọn cậu, ôm một cái đầy cõi lòng liền không nỡ buông tay, đôi mắt cũng chậm rãi đỏ lên.
Báo săn là loại mèo to xác bản địa, là chủ nhân của đại lục hoang vu này, vốn nên tự do tự tại, tự do sinh ra, tự do chết đi, không nên bị nhốt tại một chỗ chỉ có vài mét vuông như thế này.
Tam Bảo ngoan ngoãn bị người ôm vào lòng, đến cùng là nhịn không được liếm mấy cái trên cánh tay trắng nõn nà.
Chu Khang gãi gãi cằm Tam Bảo.
Tam Bảo được gãi đến thoải mái, thẳng nằm ngửa xuống bốn móng giơ lên trời lộ ra cái bụng cho quái thú nhỏ xoa, trong cổ họng còn hừ hừ kêu.
Oa, thoải mái chết báo!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!