Mông Khác chỉ đưa cho bát, đũa thì bản thân cầm, tiếp theo làm chuyện mà gần đây hắn thích làm nhất, đút cho người ta ăn.
Chu Khang giành đũa lại mấy lần cũng không được, biết không thể chiếm lợi lộc gì từ tay Mông tướng quân, cũng không giãy giụa vô dụng gì nữa, liền im lặng ngồi trên đùi người ta ăn cơm, cho ăn cái gì thì ăn cái nấy, cho ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.
Còn về vấn đề cậu biết mà Tướng quân không biết kia, hiện tại anh đây giả bộ mất trí nhớ có được hay không?
Hiển nhiên không được.
Từ khi ăn cơm xong, Mông tướng quân lẽo đẽo bám theo Chu Khang không rời.
Thời điểm ra ngoài tản bộ, Chu Khang bực tức đến đỉnh điểm rồi.
Trước đây mỗi lần đi bộ Tướng quân đều đi trước mặt cậu, hiện tại lại chết sống lẽo đẽo đằng sau.
Đậu má! quần tứ giác ANTA sắp bị trừng thủng rồi!
Chu Khang nổi giận, xoay người liền đẩy Mông Khác một cái, không chút động đậy, lại đẩy cái nữa.
Mông Khác vẫn vững như núi không chịu bất cứ trở ngại, con mắt đen sáng sáng, môi lại mân một đường.
Chu Khang bị nhìn đến chột dạ, thật giống như cậu không biết giữ chữ tín là người không trung thực vậy.
Anh đây chỉ nói anh đây biết chứ có nói sẽ chỉ dạy đâu!
Mông Khác không nhúc nhích bày ra vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Chu Khang.
Nhất thời Chu Khang tức giận, nhấc chân đạp phát.
Đạp xong liền đứng bất động.
Đau không? Mông Khác hỏi.
Trong mắt Chu Khang lập tức nổi lên hơi nước, nhấc chân: Đau, xoa xoa.
Mông Khác ôm người ngồi xuống giúp xoa chân.
Chu Khang hận không thể đào hố chôn chính mình.
Cậu đi chính là giày thể thao, vừa nãy lúc đạp người lại vì không nỡ sắc đẹp Tướng quân nên cởi giày đi chân trần.
Ai biết được chân Tướng quân cứng như vậy a, ngón chân anh đây đau quá! Cũng không biết có bị gãy xương hay không, dị năng chữa trị cũng không thể khiến xương về vị trí cũ!
Nếu Tướng quân dám trực tiếp xoa như thế, vậy chứng tỏ ngón chân không bị gãy, Chu Khang cũng yên lòng lớn mật dùng dị năng.
Chữa trị xong, không đau nữa, lắc lắc chân, bị tóm chặt, đậu má, Tướng quân xoa nắn nghiện!
"Thế nào mới không bị đau?" Mông tướng quân giữ chặt bàn chân mập mạp của Chu Khang, giơ ra một ngón tay cù gan bàn chân cậu.
Chu Khang run rẩy một trận.
Bắt nạt anh đây thịt nhiều máu buồn, tại sao Tướng quân có thể hung ác như vậy!
"Gel, gel bôi trơn..." Thời điểm bị cù lượt thứ ba, Chu Khang cực kỳ không có khí phách mà khuất phục.
Một từ ngữ hoàn toàn xa lạ.
Mông Khác không chỉ không thả ra bàn chân kia, một tay khác còn từ mắt cá chân lần mò hướng lên trên.
Chu Khang bị sờ đến nổi cả da gà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!