Gió này không thổi lâu! Hiển nhiên mục đích của Mông tướng quân không trong sáng, Chu Khang cũng không muốn nuông chiều người sinh ra sai lầm, vì thế miếng sủi cảo thứ ba được đưa tới có chết cũng không há mồm.
Không những không há mồm, còn quay đầu đi.
Còn có, động tác của Tướng quân cực chuẩn, ba lần bón sủi cảo cho người ta, cả ba lần độ cao góc độ đều giống nhau như đúc, lại phối hợp với vẻ mặt nghiêm túc, Tướng quân, ngài đang mở hội nghị tác chiến sao? Anh đây không phải Vương tử Hung Nô!
Thấy người không phản ứng, Mông Khác đặt bát xuống, nhét miếng sủi cảo trên đũa vào miệng mình nhai hai, ba cái liền nuốt xuống, sau đó, gắp một miếng hoành thánh đưa qua.
Chu Khang nước mắt ào ào tuôn.
Anh đây chỉ mong muốn không bị đút cho ăn, chứ không phải gợi ý ngài đút cho món khác a Tướng quân! Nhịn lại nhịn, bị cặp mắt đen láy kia nhìn chăm chú có chút sợ hãi, không nhịn được nhấp môi.
Mới hé miệng, miếng hoành thánh kia bị thu về, sau đó bị người cắn một cái lại giơ lên trước.
Cắn một cái, cắn một cái, cắn một cái...
Tướng quân, hoành thánh đã không còn nóng, ngài thật sự không cần mỗi cái đều phải cắn một miếng a!
Chu Khang đơ mặt u oán nhìn Mông tướng quân.
Mông Khác vẫn cứ mặt không cảm xúc giơ miếng hoành thánh đã bị cắn một cái kia, lỗi tai từ từ ửng đỏ.
Chu Khang phát hiện, nhất thời đánh bạo, há miệng cắn hoành thánh, sau đó nhích tới hôn lên môi Mông Khác.
Cạch, thanh âm bát hoành thánh rơi xuống đất.
Chu Khang nửa quỳ thẳng dậy, ôm cổ Mông Khác hôn lấy hôn để, đột nhiên cảm thấy không đúng, đằng sau chân đang giẫm lên cái gì? Đẩy ra khuôn mặt chưa thỏa mãn của Mông tướng quân, quay đầu nhìn lại, chính là miếng hoành thánh bị cậu và Mông Khác mỗi người cắn một ngụm, còn có đôi đũa nữa.
Lãng phí lương thực sẽ bị trời phạt!
May mà nhà bọn cậu nuôi heo!
Chu Khang không dám tiếp tục đi trêu chọc Tướng quân với anh bạn nhỏ đang hoạt bát, yên lặng cúi đầu để người bón ăn sủi cảo, cho ăn hoành thành thì ăn hoành thánh, cho uống nước canh thì uống nước canh, toàn bộ quá trình chỉ nhai nhai nhai, cảm thấy ngấy thì đòi chấm giấm, chấm giấm liền đòi ăn kèm tỏi.
Anh đây đã phối hợp như vậy, Tướng quân, vẻ mặt thất lạc tiếc nuối không chút nào che giấu trên mặt ngài sau mỗi lần anh đây ăn xong một miếng đến tột cùng là làm sao a?!
"No rồi, không ăn nữa."
Xoa xoa bụng, Chu Khang đẩy đẩy Mông Khác, không há miệng nữa.
Mông Khác cũng sờ sờ bụng Chu Khang, sau đó gật đầu đứng dậy kéo nồi đất hấp sủi cảo tới bên người gắp ra đầy một bát tô to, duỗi tay ôm Chu Khang đặt ngồi lên đùi mình, như không có chuyện gì xảy ra tự gắp ăn.
Chu Khang hận không thể cào xước mặt người kia.
Tướng quân, coi như ngài không cảm thấy phiền phức khi ôm một tên to xác lúc ăn cơm, nhưng lẽ nào ngài không chê nóng sao? Mà kể cả ngài không chê nóng, anh đây lại rất ghét nóng được chứ! Sẽ mọc rôm! Hừ, ngài nóng quá mọc rôm, đừng hòng anh đây chữa cho nhé!
Phải biết, dị năng chữa trị rất quý báu, không phải dùng để trị rôm đâu!
Ai, gần nhất động tác của Tướng quân càng ngày càng nhiều, càng ngày càng không có chừng mực, hạn cuối càng ngày càng thấp, đừng nói anh zai Chu có chỉ số thông minh 180, kể cả là 280 cũng không đánh bại được kẻ sát nhân này a!
Âm mưu quỷ kế cái gì, phải ở nơi có nhiều người mới phát huy được, nhưng ở đây chỉ có một mình Tướng quân thôi! Còn là một người trầm mặc ít lời thích trực tiếp động thủ nữa!
Nhân vật anh hùng như anh zai Chu, không hề có đất dụng võ!
Đây là một sự thực khiến người ta cỡ nào ưu thương cỡ nào phiền muộn!
Thế giới này quá phiền lòng rồi!
Ăn xong cơm tối, Chu Khang đã muốn tại trong lòng thổ tào Mông tướng quân trăm biến rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!