Bị người ôm lên chặt chẽ vững vàng hôn một trận, lúc được buông ra Chu Khang lại mềm nhũn, sau đó được bố trí ở trên nệm dưới bóng cây.
Mông Khác dàn xếp người xong, rất nhanh kéo tới tấm gỗ lớn, chính là thớt gỗ Chu Khang bảo hắn làm.
Nhấc thớt gỗ lên đặt vững, Mông Khác lại bê tới một chậu to tóp mỡ.
Sau đó, kiếm ra khỏi vỏ, tay giơ lên, trước mắt Chu Khang chỉ còn lại từng ánh từng ánh kiếm lòe lòe.
Ánh kiếm qua đi, trên mặt thớt đã sạch sẽ rồi, trong chậu đất bên cạnh lại chứa nửa chậu tóp mỡ được băm nhỏ làm nhân bánh.
Sau tóp mỡ là một miếng thịt lợn lớn, gần một, một cân rưỡi, bởi vì thịt heo con mềm, nên cả da và mỡ đều cho vào băm, rất nhanh lại có nửa chậu thịt làm nhân bánh.
Băm thịt xong, Mông Khác quay đầu nhìn về phía Chu Khang.
Chu Khang rất muốn che mặt.
Tướng quân, vẻ mặt xin được nhận chỉ thị cùng đòi thưởng cho này không hề ăn khớp chút nào với khuôn mặt uy vũ thô bạo kia của ngài! Còn có, bảo kiếm gia truyền của Mông gia mang ra thái rau cắt thịt thật sự không có vấn đề gì sao? Kiếm kia trong tay ngài đã đoạt đi bao nhiêu mạng người rồi?
Nghĩ đi, không 1000 cũng đến 800.
Mà ngài ra chiến trường chỉ có một năm! Tính cả người cha anh dũng vô địch diệt sáu nước đánh đuổi Hung Nô của ngài nữa? Còn có ông nội cụ nội của ngài nữa, mỗi người đều đủ trở thành sát nhân...
Chu Khang thật sự che mặt rồi.
Mỗi ngày Mông tướng quân cầm thần binh lợi khí đã giết vô số người cắt thịt thái rau, mà cậu lại ăn được đương nhiên say sưa ngon lành, hạn cuối đã âm thầm chết mất lúc nào vậy!
Mông Khác không hiểu Chu Khang xoắn xuýt, vẫn cứ nhìn chòng chọc người không tha.
Chu Khang ngồi dậy lau mặt một cái, sau đó như không có chuyện gì xảy ra trồng một gốc cải thảo, từ cây nhỏ rất nhanh thành cây cải thảo to.
Vãi ra vài hạt rau cần tây, trồng một mảnh nhỏ rau cần.
Lại rắc chút hạt giống hẹ, thu được một nắm lớn rau hẹ tươi mềm.
Rau hẹ để lại một ít thúc giục lưu giống, Chu Khang cân nhắc, quyết định chờ chút nữa ăn cơm xong mở một khối đất nhỏ trồng rau hẹ, dù sao loại cây như hẹ này cắt ngọn, gốc giữ lại lại mọc ra ngọn mới, mỗi lần thúc giục lưu giống cũng phiền phức.
Mông Khác thái cải thảo cắt hẹ cắt cần tây.
Chu Khang nhào bột.
Như vậy bữa tối đã xác định rồi.
Hoành thánh nhân tóp mỡ cải thảo rau hẹ, sủi cảo nhân thịt lợn cần tây.
Trộn nhân nhào bột như thường rất dễ dàng, cái khó là ở cán vỏ.
Sủi cảo thì dễ rồi, cán qua loa một chút cũng không có vấn đề, nhưng vỏ hoành thánh thì không được, cán vỏ không tốt lúc luộc sẽ bị rách.
Thấy Chu Khang cán vỏ khổ cực, Mông tướng quân đã nghĩ tiếp nhận.
Tước ra một cái chày cán bột, nhéo một ít bột lăn dài cắt thành miếng nhỏ, học dáng vẻ của Chu Khang đè chày lên, bắt đầu cán.
Nhìn bộ dáng Mông tiểu tướng quân như lâm đại địch đầu đầy mồ hôi không nắm chắc được kỹ năng cùng với đống bột vật lộn, anh zai Chu lập tức cảm thấy thăng bằng.
Hóa ra tiểu tướng quân cũng không phải vạn năng, nhìn đi, ngoại trừ không sinh được con, hắn cũng sẽ không cán được vỏ hoành thánh!
Một lần hấp sủi cảo chừng trăm cái, một nồi luộc hoành thánh cũng tầm trăm cái.
Chu Khang cán da cán đến nhũn cả tay, lúc ăn cơm có chút không bê được bát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!