Chương 41: (Vô Đề)

Đào một ổ mối, bắt được đầy một bình thủy tinh to con mối mập mạp, còn có nửa bình nước khoáng trứng mối nữa, Chu Khang lại vò đầu.

Nguyên liệu có, làm sao ăn mới là vấn đề.

Trước ông thầy thuốc hoặc là cho cậu ăn đồ ăn nấu từ nguyên liệu Đông y (dược thiện ó, mà không biết nói như nào), hoặc là ngâm rượu thuốc uống, hiện tại cậu một không có các vị thuốc Đông y cần thiết, hai không có rượu, kể cả có cũng không biết làm.

Như vậy, đem đi hấp, luộc hay là xào ăn đây?

Đúng rồi, rượu, trước đó vài ngày có ngâm bình rượu nho! Chu Khang yên lặng che mặt.

Mấy ngày vừa mới ngâm rượu nho cậu còn chăm chỉ kiểm tra, sau đó liền dứt khoát quên luôn, tính tính ngày, hẳn là sắp uống được rồi đi, có lẽ vậy!

Trở về núi đá, Chu Khang một mình bò lên hang, Mông Khác vác cung tên ra ngoài săn thú.

Hắn còn nhớ người kia từng nói thích nhất ăn sủi cảo nhân tóp mỡ cải thảo, lần này đi xa hơn một chút là được rồi, lần trước lúc đi ngang qua lãnh địa của con báo săn màu đen kia có nhìn thấy một ổ heo, đáng tiếc gầy quá không chút mỡ nào.

Tiễn Mông tướng quân, Chu Khang nhanh chóng chạy đến góc tường trêu ghẹo mãi bình rượu nho bảo bối đã bị phủ một lớp bụi bặm của cậu.

Cầm da thú lau đi bụi bẩn bên ngoài bình, phá vỡ lớp đất bùn, cẩn thận từng li từng tí mở cái nắp ra, một mùi hương xông vào mũi, Chu Khang nhất thời choáng váng.

Chua, chua, chua quá!

Anh đây ngâm rượu thành chua!

Tuy anh đây rất nhớ thương giấm Ông Trần Sơn Tây, nhưng anh đây tuyệt đối không biết ngâm giấm, mà giấm Ông Trần Sơn Tây cũng tuyệt đối không phải dùng quả nho ngâm ra!

Ôm bình, Chu Khang tuôn hai hàng lệ.

Thứ này, có thể cho vào miệng sao? Nghe nói cách ngâm giấm cùng ngâm rượu gần giống nhau, không chừng thật có thể làm ra giấm cũng khó nói!

Nếu không, nếm thử xem?

Chu Khang vươn ngón tay chấm một chút mút mút, sau đó mặt nhăn lại, thật chua thật sự rất chua, còn chua hơn giấm Ông Trần! Lại chép chép miệng, ồ, hình như còn có chút mùi thơm ngọt, là công lao của cỏ pampas sao?

Chu Khang ngậm đầu ngón tay nhìn bình tràn đầy thứ không biết có nên gọi nó là giấm không mà phát sầu.

Lẽ ra làm được thứ gì mới thì nên ăn thử mấy miếng xem có thể ăn không, có hay không có độc, nhưng dạ dày mảnh manh này của anh zai Chu chịu đựng được sao? Rất nhiều đồ ăn trong phạm trù an toàn đều có thể đem cậu dằn vặt đến nhập viện!

Còn nhớ cực kỳ lâu trước đây, buổi trưa cha đóng gói món ăn trên bàn tiệc về, bởi vì có một món cậu rất thích ăn, nên cả nhà không ai động đến, không ăn xong để vào tủ lạnh, lúc ăn cơm tối lấy ra trực tiếp cho vào lò vi sóng quay một hồi, kết quả cậu mới ăn mấy miếng liền miệng nôn trôn tháo nằm viện nửa tháng mới nhặt về cái mạng.

Từ đó về sau cậu sẽ không bao giờ ăn món nào để qua bữa, mỗi lần anh họ giải quyết đồ ăn thừa của cậu phải nói là quá sung sướng rồi.

Cùng là sinh non, anh họ còn ở trong bụng mẹ thiếu một tháng so với cậu, kết quả khỏi nói thân thể tăng trưởng vù vù, đắng cay mặn ngọt, hoàn toàn không kị đồ sống hay lạnh, uống miếng nước lọc cũng có thể lớn lên.

Lại nhìn tiểu tướng quân, uống máu tươi, uống nước lã, ăn thịt nướng nửa sống nửa chín, lớn lên cao to uy mãnh! Ai, anh zai Chu như vậy, ngay cả làm nền cho người ta cũng không đủ tư cách!

Cầm tới một cái bình khác, cẩn thận chắt bỏ mấy lần giấm nho, thu được hơn nửa bình nước giấm.

Chu Khang hít sâu mấy lần, quyết định gọi sản phẩm mới này là giấm nho.

Còn về chuyện có thể cho vào miệng hay không, trước tiên làm mấy món ăn là được rồi, có điều, để bản thân thử ăn, hay vẫn nên chờ tiểu tướng quân trở về thử đây? Nhưng Tướng quân có thể ăn được không nhất định cậu có thể ăn được, mà cậu ăn không nhất định có thể sống sót!

Quá khó xử nha.

Chu Khang lấy ra hai quả dưa chuột, cắt lát, ướp muối, lại thêm tỏi băm, rau thơm cắt nhỏ, cho một chút giấm nho, trộn đều lên, nếm một miếng, hình như thiếu hương vị nào đó.

A, không có mì chính cùng dầu vừng.

Mì chính không làm ra, dầu vừng hình như độ khó cũng rất cao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!