Chương 32: (Vô Đề)

Chu Khang vô cùng kén ăn, mùi vị của thận rất nặng, cậu luôn luôn không muốn đụng tới, lúc này đương nhiên cũng không muốn ăn.

Nhưng động tác của tiểu tướng quân quá nhanh, lập tức bị nhét vào trong miệng rồi.

Bị mùi thận hun cho đầy mồm, há miệng muốn nhè ra.

Mông Khác gắt gao trừng mắt Chu Khang, mặt âm trầm không chút cảm xúc.

Chu Khang bị dọa giật nảy, rưng rưng nuốt xuống.

Sau khi nuốt xong lại muốn móc họng – thật sự khó ăn mùi hôi chết đi được!

Một tay Mông Khác túm chặt hai tay Chu Khang gắt gao giam người vào trong lòng, tay kia dùng đũa nhanh chóng gắp, từng khối từng khối thận dê khó ăn không ngừng bị nhét vào mồm.

Chu Khang bị ép ăn hơn nửa cái thận dê, không chịu nổi nữa, nước mắt thật sự rơi xuống, người cũng bắt đầu liều mạng quẫy đạp.

Đậu má, không ăn không ăn ông đây không ăn đấy!

Một đoàn dây leo sắt nhanh chóng quấn chặt người Mông Khác.

Bị Mông tướng quân dễ dàng gỡ bỏ.

Chu Khang đẩy nửa ngày mới đẩy được người ra, đứng bật dậy từ trên cao nhìn xuống Mông Khác mạnh mẽ giơ lên ngón giữa, sau đó xoay người rời đi.

Hừ, anh đây muốn rời nhà bỏ trốn!

Đi được hai bước, lại dừng lại.

Không chốn để đi!

Vừa quay đầu lại, chỉ thấy Mông tướng quân bê bát đựng chỗ thận dê cậu ăn thừa, chòng chọc theo dõi cậu.

Chu Khang lau nước mắt, trừng mắt nhìn:

"Tôi không ăn! Chết cũng không ăn!"

Mông Khác không nói một lời nhìn Chu Khang thật lâu, đem nốt số thận dê còn lại và vào trong miệng ăn hết, ăn xong, nói: Ngày mai còn có.

Ngay cả sức lực để đấu tranh của Chu Khang cũng bị rút cạn.

Đậu má, những tháng ngày này, phiền lòng không có lối thoát!

Mặc kệ có bực mình đến đâu, tháng ngày là vẫn muốn trôi qua.

Cất đi chậu nồi bát đã được Mông Khác cọ rửa sạch sẽ, Chu Khang lại bị cõng lên.

Nằm trên lưng Mông Khác, cảm giác được hai cái tay của tiểu tướng quân lại loạn xoa bóp, Chu Khang giận đến phình to cái gan, cúi đầu cắn một cái lên cổ Mông Khác.

Mông Khác tựa như không cảm nhận được vẫn nhanh chóng bôn chạy.

Chu Khang cắn một cái là không nhả ra, còn tăng thêm ba phần sức nữa.

Sau đó, một trận trời đất quay cuồng, đã đến trong lòng người ta rồi, miệng bị chặn lại, còn bị đè chặt sau gáy nữa.

Chu Khang đạp đạp rướn chân, hoàn toàn không chạm tới đất.

Sau khi vùng vẫy một trận, ngoan ngoãn luôn.

Món đồ rắn câng câng kề sát trên bụng kia, Tướng quân, ngài ăn quá nhiều thận dê rồi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!