Tiếp tục ra đi, được chừng hai giờ, Mông Khác dừng bước.
Chu Khang thấy Mông Khác ngồi xổm xuống kiểm tra dấu chân cùng phân động vật, cậu cũng đi theo ngồi xổm xuống quan sát chút, tuy chẳng nhìn ra cái mô tê gì.
Quả thật đoạn đường này có chút biến cố.
Đi ngang qua một chỗ đầm nước nhỏ đã khô cạn, có vẻ là nước vừa mới bay hơi hết, bùn đất đáy đầm vẫn ướt át.
Cây cối bị phá hủy rất nhiều, gần như lá màu xanh đã bị quét sạch hết.
Hẳn là nơi đây vừa có một đàn động vật ăn cỏ thể hình lớn tràn qua.
Chu Khang lập tức nghĩ tới đàn voi.
Trên thảo nguyên đàn voi gần như là vô địch, khả năng tấn công phòng thủ đều rất tốt, da dày thịt béo, cho dù là bầy sư tử – bá chủ của thảo nguyên gặp nó cũng chỉ có thể trốn.
Đàn voi cũng không được hoan nghênh.
Ăn lắm uống nhiều, gần như trải qua chỗ nào sẽ trở thành tai họa cho hết thảy động vật ăn cỏ.
Ví dụ như đầm nước nhỏ chúng vừa đi ngang qua này, đây chính là nguồn nước duy nhất cho đám động vật ăn cỏ sinh sống quanh đây, cũng là một địa điểm săn bắt tốt cho loài động vật ăn thịt.
Đầm nước đã bị hút khô, những con vật muốn uống nước chỉ có thể đi tới lòng sông đã bị cá sấu và hà mã che kín, gần như trở thành chốn địa ngục kia.
Buổi trưa, Mông Khác cùng Chu Khang gặp phải đàn voi.
Lúc đó Chu Khang cùng Mông Khác đang ăn cơm, cao lương nấu, đậu đũa hầm khoai tây.
Lúc mặt đất khẽ chấn động Mông Khác bỏ đũa xuống leo ra khỏi tường dây, rất nhanh sau đó chạy trở về giục Chu Khang thu đồ vật chạy trốn.
Đồ còn chưa thu xong, đã bị Mông Khác xách lên trên cây.
Không kịp rồi, bất kể là tường dây leo xanh biếc hay đại thụ dùng để che bóng phía sau, những thứ màu xanh hiếm thấy này đã hấp dẫn tầm mắt của đàn voi.
Chúng ầm ầm xông thẳng tới.
Chu Khang vừa đề cao thân cây to dưới chân vừa đau lòng nhìn nồi đất chứa đậu đũa hầm khoai tây.
Bên trong có một khối thịt muối thật lớn, Mông tướng quân còn không nỡ ăn đây, lẽ nào cứ lãng phí như vậy?
Thúc giục cho cây đại thụ cao to tới đường kính nửa mét, Chu Khang đến cùng vẫn không nỡ bỏ phí khối thịt muối, lại thả hai cái dây leo sắt xuống từ dưới chân đàn voi kéo lên nguyên nồi đậu đũa hầm khoai tây.
Xông tới đầu tiên là một con voi con rất vội vã và liều lĩnh, nó vươn cái vòi dài giật mấy lần tường dây leo, thấy tường dây leo chỉ lay động không bị nhổ lên lập tức giơ hai chân trước giẫm đạp một trận.
Dây leo sắt vẫn rất ngoan cường, cho dù mất đi dị năng chống đỡ cũng không gãy đổ, nhưng e rằng nó sẽ không chịu được lực lớn của voi trưởng thành.
Một con voi trưởng thành tại trên đầu con voi con lỗ mang kia quất hai vòi làm trừng phạt, sau đó cũng giẫm đạp một trận lên tường dây leo.
Tường dây leo không chịu được đàn voi liên tục giẫm đạp nên rất nhanh bị đổ xuống đất, nhưng đám voi lại không thể dùng vòi xé đứt từng cây từng cây dây leo sắt.
Ăn không được đồ ăn màu xanh lục, đám voi rất nhanh chuyển ánh mắt lên trên thân cây to mà hai người núp.
Gốc cây này đã được nuôi dưỡng rất cao, riêng cành cây hai người đang ngồi đã cách mặt đất hơn bảy, tám mét rồi.
Khoảng cách như vậy, vẫn tính là an toàn đi.
Ý nghĩ may mắn rất nhanh bị đánh vỡ.
Mông Khác ôm Chu Khang vào ngực lập tức bắt đầu leo lên chỗ càng cao hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!