Ngồi trên cành cây cao cao, Chu Khang rất muốn rống một câu với Mông Khác:
"Tướng quân, tiểu nhân nhớ ngài muốn chết!"
Nơi đây trồng cây quá khó khăn, trước khi trồng gốc cây này cậu đã trồng chút ngô khoai tây rau dưa hoa quả linh tinh, bởi vì dùng toàn bộ dị năng để thúc giục cây trồng, nên hiện tại có dấu hiệu cạn kiệt.
Lên cao thế này, nếu là ngày thường còn có thể thúc ra dây leo sắt mà trượt xuống, thế nhưng để dây leo lớn lên cũng cần phải tiêu hao dị năng a, lượng dị năng còn dư không nhiều lắm, cần phải giữ lại dự phòng chứ! Vì thế, Chu Khang không thể làm gì khác hơn là hi vọng Mông tiểu tướng quân quay trở về.
Mông Khác cách đó không xa đứng sững lại, vẻ mặt có chút ngốc.
Nụ cười của Chu Khang sắp cứng lại rồi.
Tướng quân, mau tới đây a, đừng đứng chôn chân chỗ đó làm gì! Giữa trời nắng gắt, đứng im ngoài đó là muốn làm người một nắng sao? Thịt người ăn không ngon đâu, thật sự!
"Mông Khác, tôi, tôi không xuống được."
Chờ lúc Mông Khác chầm chậm đi tới dưới tàng cây, Chu Khang nhanh chóng cầu viện.
Mông Khác đặt cái bình chứa đầy muối đất xuống, nhìn Chu Khang thật sâu một chút, dang hai tay ra.
Ý bảo anh đây nhảy xuống ngươi đứng dưới đón sao? Nhưng Tướng quân, anh đây không hề nhẹ, lại còn có trọng lực nữa, liệu có đảm bảo an toàn không? Có tướng quân ngài ở, anh đây không sợ sẽ bị ngã chết, mà là sợ lúc ngã xuống mất hết mặt mũi thôi.
Tướng quân, ngài không thể bởi vì bản thân lớn lên quốc sắc thiên hương khuynh quốc khuynh thành liền khinh bỉ khuôn mặt thanh tú rất phổ biến này a!
Nhảy xuống!
Mông tiểu tướng quân giương hai tay, đợi thời gian dài mất kiên nhẫn rồi.
Chu Khang lập tức nhảy xuống.
Đậu má! Sẽ toi đời, không chết cũng tàn!
Không chết cũng không tàn, được người thuận thuận lợi lợi tiếp được, ôm kiểu công chúa, ôm được chặt chẽ.
Mông Khác cúi đầu nhìn Chu Khang, không nói một lời.
Chu Khang trừng mắt nhìn Mông Khác – Tướng quân, có thể đem anh đây thả xuống không?
Nhìn nhau bắn điện phải năm phút đồng hồ, Mông Khác vẫn không nhúc nhích.
Trong lòng Chu Khang bắt đầu dựng lông tơ lên.
Cậu có thể xác định, Mông tiểu tướng quân chắc chắn trăm phần trăm nổi lên tâm tư.
Còn về nguyên nhân có tâm tư là do cậu đủ loại chân thiện mỹ hay là do nơi này chỉ có mỗi mình cậu, thì cậu cũng không quan tâm, cậu tuyệt đối không muốn trở thành mùa xuân phơi phới của một thằng đàn ông a!
Cậu còn phải nối dõi tông đường cho họ nhà Chu đây!
Đương nhiên, điều kiện mấu chốt là cậu có thể quay trở lại.
Không thể lại bị tiếp tục ôm nữa! Chu Khang trong sáng nhìn Mông tướng quân, ngón tay xoa trên nhẫn một cái, trong lòng hơn một quả dưa hấu to tổ chảng.
Chu Khang có thể rõ ràng nhìn thấy, gân xanh trên trán Mông tướng quân nảy lên.
"Tướng quân, có dưa hấu ngài thích ăn nhất, vỏ đen nhiều cát, cực ngọt cực giải khát!" Chu Khang chân chó nói.
Mông Khác thả người xuống nhận lấy quả dưa, dùng móng tay vẽ một vòng quanh thân quả, sau đó nện một đấm xuống.
Quả dưa hấu theo đó nứt toác ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!