Hai con sư tử đực một trước một sau bao vây Mông Khác.
Sáu con sư tử cái vừa bị chết một, hiện tại cũng lui ra sau, nhưng vẫn vây lại bao quanh Mông Khác.
Một con sư tử đực rống lên.
Hai con sư tử cái tiếp tục lui lại mấy bước, sau đó xoay người chạy đến chỗ Chu Khang, bắt đầu vừa cào vừa cắn.
Dây leo sắt bình yên vô sự.
Thật không hổ là loài cây biến dị được mệnh danh có lực phòng ngự mạnh nhất, dùng rất tốt! Chu Khang thoáng yên lòng, chăm chú nhìn trận chiếu đấu bên kia.
Có thể nói, bầy sư tử này rất mạnh.
Cho dù là đám sư tử cái, hay là hai con sư tử đực này, đều ngầm hiểu mà phối hợp với nhau.
Tuy công kích của sư tử rất đơn giản, không có gì ngoài vồ lấy, cắn, va mạnh, cào, nhưng chúng có ưu thế về ngầm hiểu nhau và phối hợp nhịp nhàng, Mông Khác chống đỡ rất khổ cực.
Chu Khang cũng nhìn ra được Mông Khác đang thủ hạ lưu tình.
Thanh kiếm gia truyền của Mông gia cực kỳ sắc bén, nhẹ nhàng một kiếm có thể tạo thành thương tổn rất lớn, nhưng Mông Khác cũng rất ít chém đến bộ phận quan trọng.
Chu Khang hiểu được.
Bầy sư tử công kích hai người là vì đồ ăn và lãnh địa, nhưng Mông Khác chỉ đi ngang qua mà thôi, không phải đến tranh giành, nên không muốn diệt sạch.
Nếu không hung danh của Mông Khác cũng không lan khắp mặt Nam của dòng sông đến ngay cả kền kền da mặt dày nhất cũng không dám sà xuống đến gần.
Đồ ăn cùng lãnh địa.
Chu Khang là đồ ăn, Mông Khác uy hiếp lãnh địa của chúng.
Cách ví von cỡ nào thê thảm!
Mông tướng quân, ngài hướng tới một đám mèo to xác nhả ra sát khí có gì dùng sao? Đó chỉ là một đám dã thú còn chưa được khai hóa thôi, ngài cho rằng chúng nó giống anh đây lịch sự tao nhã bị trừng một cái liền nhuyễn xuống sao?
Ngu ngốc!
Như nghe được tiếng lòng Chu Khang, Mông Khác còn dành ra thời gian xem xét bên này một chút, vừa mới phân tâm, trên vai bị cào cho một móng.
Nhất thời, Chu Khang bị vài đạo vết máu kích động tới, hét lên:
"Mông Khác anh có nhanh lên không, anh dám bị thương một lần nữa xem!"
Kiếm trong tay Mông Khác lập tức mạnh mẽ hơn.
Bầy sư tử rút lui, để lại xác chết của một con sư tử đực và ba con sư tử cái.
Chu Khang chui ra từ trong quả cầu dây leo, run run giúp Mông Khác rửa sạch vết thương và chữa trị.
Trên người cả hai còn dính đầy máu sư tử, Mông Khác không quan tâm bản thân, vươn tay lau lau vết máu đọng trên mặt Chu Khang.
Máu khô lại rồi, Mông Khác không dám dùng sức lau, lại nhìn thấy sắc mặt cậu cực kỳ tái nhợt, liền ôm chặt lấy người.
Chu Khang không có chống cự.
Nói thật, nếu không phải Mông Khác đúng lúc đó ôm lấy cậu chỉ sợ cậu lập tức quỳ xuống đất, dị năng tiêu hao, cơ thể thả lỏng sau một thời gian sốt sắng quá mức, khiến hai chân cậu như nhũn ra.
Mông Khác nhúc nhích vai, phát hiện vết thương trên người đã không đáng ngại, liếc nhìn xung quanh, liền cõng lên Chu Khang chạy đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!