Bất tri bất giác, sắp tới chạng vạng tối.
Đỗ Ngũ Lang ngồi dưới mái hiên ở tiền viện, buồn ngủ, ngáp liên hồi, lại nhất định không chịu đi ngủ.
Lư Phong Nương đích thân đi xem, trông thấy máu ứ đọng trên mặt con trai, vô cùng đau lòng, đã khóc rất nhiều lần.
Đỗ Cấm nói cho nàng, Ngũ Lang cùng Tiết Bạch hôm qua đến Thanh Môn ăn cơm, kết quả gặp mấy cái vô lại, b·ị đ·ánh một trận, bỏ lỡ tiêu cấm, nàng cùng đại tỷ đành phải tại sau khi trời sáng tiếp lấy.
Nhưng Lư Phong Nương không tin lắm, nói không ra chỗ nào là lạ, trăm mối vẫn không có cách giải. Đang chăm chú suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Thải Vân đứng ở đó nắm chặt ngón tay, sắc mặt phiếm hồng.
"Ngươi hiểu rõ tình hình đúng không?"
Lư Phong Nương lập tức nghiêm mặt lại,
"Mau nói bọn nhóc con này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Phu nhân, ta......
Thải Vân cực kỳ khó xử, căn bản không dám nói, mãi đến lúc bị Lư Phong Nương trừng mắt một cái, không có biện pháp, mới ấp a ấp úng nói tiếp.
"Buổi sáng bọn hắn vừa trở về lúc, nô tỳ nhìn thấy...... Nhìn thấy, đại tiểu thư theo Tiết lang quân tiến vào khách phòng...... rồi giải xiêm y của hắn, có thể là…. là đang đùa giỡn a."
Thải Vân nhắm mắt lại, thật vất vả một hơi nói ra,
"Tiết lang quân dọa đến chạy ra ngoài......"
Cái gì?
Lư Phong Nương căn bản không tin.
Nàng tuy chỉ là mẹ kế, nhưng nàng lại biết Đỗ Xuân vô cùng đoan trang, tuân theo quy củ, tuyệt không có khả năng làm việc này.
"Ngươi nhất định là nhìn lầm rồi, chỉ biết nói bậy nói bạ mà thôi."
Thải Vân vội vã quỳ gối, sợ hãi đáp:
"không chỉ có nô tỳ, còn có rất nhiều người đều tận mắt thấy, bằng không nô tỳ nhất định không dám đem chuyện này nói ra như vậy ......"
"Câm miệng, câm miệng, câm miệng."
Lư Phong Nương nhanh chóng ngắt lời.
Nàng bị dọa sợ đến không biết phải làm thế nào, chỉ có thể trừng to mắt, bày ra bộ dáng hung ác hù dọa tỳ nữ này.
"Đừng nhắc lại nữa, bằng không thì xé rách miệng của ngươi. Còn có, còn có người nào thấy được, mau mau mang tới."
Nói là không tin, nhưng mấy cái tỳ nữ bị mang đến, sau khi từng cái đều nói tận mắt nhìn thấy, Lư Phong Nương khó tránh khỏi cũng bắt đầu nghi ngờ.
Nói đến, hôm nay từ sau khi Tiết Bạch ra khỏi nhà, Đỗ Xuân quả thật có chút kỳ quái, im lìm trong phòng liền cơm trưa cũng không ăn. Mọi khi hai tỷ muội vô cùng thân mật, lần này liền Đỗ Cấm gõ cửa, Đỗ Xuân cũng không đáp, chỉ thoái thác là không thoải mái.
Nghĩ kĩ lại, Tiết Bạch tuy rằng tuổi còn quá nhỏ, thực ra lại rất giống ông cụ non, tài mạo song toàn, mà Đỗ Xuân như hoa tự ngọc niên kỷ lại vườn không nhà trống......
Lư Phong Nương nhanh chóng lắc đầu, thầm nghĩ nữ nhi thủ tiết ở nhà để cho người ta hiểu lầm, khó tránh khỏi có những thứ lưu ngôn phỉ ngữ này, vẫn là sớm đi tái giá cho thỏa đáng.
Lần này nhưng phải tỉ mỉ chọn lựa.
Nhưng tựa hồ tái giá cũng không có trong dự liệu dễ dàng, như ý lang quân khó tìm......
Bỗng nhiên bên ngoài có một tiếng bẩm báo, cắt ngang Lư Phong Nương suy nghĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!